Chương 31: (Vô Đề)

"Anh có giận không?"

Lời này thốt ra, không chỉ khiến Tiêu Việt hơi giật mình, mà chính Ân Dao cũng đờ đẫn mấy giây. Cô chậm chạp nhíu mày, cảm thấy mình thật sự bị anh làm cho đầu óc mụ mị rồi. Hôm nay cô đến kỳ kinh nguyệt đó! Ra đằng sau làm gì? Chỉ nhìn chứ không ăn sao? Cô không chịu được.

Ân Dao tiếc nuối đẩy đẩy Tiêu Việt: "Đều tại anh. Hôm nay em không được..."

"Cái gì..." Tiêu Việt vừa hỏi đột nhiên im bặt. Hiểu rồi.

Nhiệt độ sau tai anh lại tăng cao rõ rệt, cổ họng anh căng lên.

Chợt Ân Dao giữ chặt tay áo anh, có vẻ nũng nịu: "Anh ôm em ra ngoài đi."

Ánh mắt giao nhau, Tiêu Việt né đi trước. Lúc này anh không làm trái, khom lưng ôm cô vào trong ngực, chầm chậm lui về sau, chú ý giữ khoảng cách để cô không đụng đầu. Ôm cô ra khỏi xe, anh thả cô xuống rồi lấy túi xách của cô ở trong xe. Đóng cửa xe xong, anh quay người lại thấy Ân Dao đang nhìn mình đầy dịu dàng.

"Hôm nay anh mệt lắm hả?" Cô nói: "Hay là không vui? Sao có vẻ không muốn nói chuyện?"

Tiêu Việt im lặng, trong mắt rõ ràng có hơi dao động.

Ân Dao bước qua kéo tay anh: "Là bởi vì đợi lâu sao? Bên ngoài lạnh quá nên anh không vui hả?"

"Không phải." Ngừng một chút, anh đáp: "Anh đâu có không vui."

Tiêu Việt dắt tay cô, đi về hướng thang máy. Thật ra Ân Dao nói không sai, trong lòng Tiêu Việt thật sự có chút bất ổn. Bởi vì lời Tiểu Sơn nói hồi chiều, cũng bởi vì tin nhắn Ân Dao gửi. Trong lúc chờ cô anh lại nghĩ vẩn vơ sang chuyện khác, chẳng biết thế nào lại sinh ra cảm giác buồn bực. Anh không hi vọng bộ phim kia thật sự do cô nhúng tay, anh cũng không muốn làm người mà cô vẫy tay thì tới. Thế nhưng, lâu như vậy không gặp, anh rất nhớ cô. Lại chẳng thể vừa thấy mặt đã hỏi cô mấy chuyện này.

Tiêu Việt đi rất nhanh, Ân Dao theo sau bước chân anh, trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Cô đâu có ngốc. Mặc dù hôm nay Tiêu Việt chủ động ôm cô trước, nhưng anh nói rất ít, cũng không cười. Nào giống lần trước ở Hoành Điếm, anh vui vẻ rất rõ ràng, vừa cười vừa chiều theo lời cô, khoảnh khắc nhìn cô đôi mắt anh rất sáng. Nhưng bây giờ anh không muốn nhiều lời, cô cũng không thể ép anh mở miệng. Ân Dao đoán có thể do công việc, cô định tìm cơ hội hỏi Tiểu Sơn thử xem, may mà lần trước Tiểu Sơn có để lại danh thiếp.

Ân Dao đành tạm thời bỏ qua việc này. Cô thản nhiên trò chuyện cùng anh: "Anh chắc chắn cuối năm không có phim mới à?"

"Ừm." Cảm xúc của anh khá hơn một chút, giọng nói điềm đạm: "Hai phim tiếp theo đều bắt đầu vào tháng ba."

"Vậy thì tốt rồi." Cô cười, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì, lại hỏi anh:"Vậy còn Tết? Anh phải về nhà hả?"

Cô có xem qua lý lịch của anh trên mạng nên biết anh là người Nam Kinh.

Tiêu Việt gật đầu.

Lúc này đã tới thang máy, anh dừng lại, một tay nhấn nút điều khiển, một tay còn lại nắm tay cô: "Em thì sao?"

Ân Dao đi theo anh vào thang máy, bình thản đáp: "Em không về, mẹ em qua đời, em không còn nhà để về nữa."

Tiêu Việt quay đầu, Ân Dao nhìn thấy ánh mắt của anh, cô mỉm cười: "Đừng thương xót em, nhiều năm như vậy, em cũng quen rồi."

Thang máy ổn định lên cao, số thứ tự chầm chậm thay đổi. Tiêu Việt thu hồi tầm mắt, trầm mặc không lên tiếng. Mấy giây trước khi cửa thang máy mở ra, anh nhìn cô và tỏ ra bình thản hỏi: "Muốn đến nhà anh không?"

Ân Dao giật mình, ngẩn ngơ nhìn anh. Tiêu Việt đối mắt với cô sau đó anh hơi ngượng ngập quay đầu đi không nhìn cô nữa. Cửa thang máy mở ra, anh vẫn nắm tay cô đi ra ngoài. Nhưng chỉ mới đi hai bước, bước chân anh bỗng dưng dừng lại. Cũng chính giây phút đó Ân Dao nhìn thấy người đối diện, anh mắt cô dừng nơi đó, dường như hai tay vô thức khẽ run lên.

Tựa như trong một thoáng này, bầu không khí đông cứng lại.

Lương Tân Nam đứng bên tường, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt rét lạnh nhìn Tiêu Việt đăm đăm.

Không ai nói gì, chuyện này tới trong giấc mơ của Ân Dao cũng chưa từng xuất hiện. Cô nghiêm mặt nhìn Lương Tân Nam mấy giây, luồng tức giận trong lòng cứ bốc lên không nghỉ. Giây phút bình tĩnh ngắn ngủi, cô thấp giọng nói với Tiêu Việt: "Anh vào nhà trước đi."

Tiêu Việt bất động, nhìn cô chằm chằm. Ân Dao cũng nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, nhìn rõ cảm xúc nơi đó. Cô im lặng dắt tay anh đi tới cửa, bước ngang qua Lương Tân Nam. Ân Dao ấn vân tay mở cửa, tay mò vào trong bật đèn tường bên cửa.

Tiêu Việt vào nhà trước, cầm giày cho cô. Nhưng Ân Dao nói: "Anh ở nhà đợi em, mấy phút thôi."

Cô đóng cửa lại, xoay người đi tới thang máy, Lương Tân Nam theo sau cô. Buồng thang máy chuyển động, hai người không nói tiếng nào. Thậm chí Ân Dao không nhìn anh ta, cô nhìn trong góc, cố gắng đè ép cảm xúc của mình.

Thang máy đi đến tầng dưới cùng, Ân Dao bước ra ngoài trước, băng qua lối đi chật hẹp, rẽ ngoặt rồi dừng trước cây cột thứ nhất của garage.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!