Chương 8: (Vô Đề)

8.

Trên đường về, tôi im lặng suốt. Phần lớn là vì trong đầu cứ quanh quẩn lời Chu Túc nói lúc nãy.

Có điều, Tần Duẫn Nam lại hiểu nhầm.

Tôi nghe anh giải thích, giọng hơi áy náy:

"Bọn họ tính cách có hơi ồn ào, nhưng đều là người tốt. Nếu em không thích kiểu tụ họp như thế, lần sau—"

Tôi ngắt lời anh:

Em không ghét đâu.

Ánh mắt Tần Duẫn Nam nhìn tôi trong veo như nước.

Tôi khẽ cười:

"Họ rất dễ thương, em thấy vui nữa là. Nếu được, lần sau nhớ gọi em theo nhé."

Anh thở phào nhẹ nhõm:

Được.

Rồi lại như nhớ ra gì đó, anh bổ sung:

"Thật ra cũng không cần phải cố thích. Làm bạn thôi, bạn bình thường là được."

Tôi không nhịn được bật cười.

Chậm rãi nghiêng đầu ngắm anh, ánh mắt đầy ý tứ.

Tần Duẫn Nam hơi do dự, nghiêng đầu lại nhìn tôi:

Em nhìn gì vậy?

Tôi lắc đầu.

Chỉ là… bỗng nhiên cảm thấy như có gì đó vừa được gợi mở.

Tôi nghĩ, hai tháng nay mình đúng là đã bỏ lỡ nhiều điều.

Rất nhiều hành động của anh vốn đã nói rõ tất cả.

Chỉ là tôi cứ nghĩ anh đang

"hoàn thành trách nhiệm làm chồng".

Khó trách anh lần trước hỏi tôi:

"Thật sự ngốc hay giả vờ ngốc?"

Về đến nhà, Tần Duẫn Nam cúi người đặt đôi dép đi trong nhà cạnh chân tôi.

Tôi cúi đầu định thay dép thì điện thoại đổ chuông.

Người gọi: Mẹ Tần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!