6.
Tần Duẫn Nam đã nói thôi là thôi thật.
Anh không nhắc lại chuyện bạn cùng phòng, cũng chẳng đòi hỏi gì về cuộc sống vợ chồng nữa.
Chỉ lặng lẽ mặc lại đồ rồi rời khỏi phòng tôi.
Tối hôm đó, chúng tôi vẫn ngủ riêng.
Theo lý mà nói thì đáng ra tôi nên thấy nhẹ nhõm.
Nhưng chẳng hiểu sao, có lẽ vì những lời anh nói còn dang dở, nên trong lòng tôi cứ lảng vảng chút hụt hẫng.
Chăn đệm còn vương hơi anh, tôi lại không kiềm được mà nghĩ tới anh.
Cuộc hôn nhân giữa tôi và anh, thật ra là kiểu hợp tác ăn ý.
Lúc đó, tôi mệt mỏi vì bị gia đình thúc ép chuyện kết hôn, bị buộc phải đi gặp mặt một người xem mắt tại quán cà phê.
Người đàn ông ấy khá lịch thiệp, nói chuyện cũng lưu loát.
Anh ta thao thao bất tuyệt kể về quy mô công ty mình, tầm nhìn tương lai, thỉnh thoảng lại giơ cổ tay lên khoe đồng hồ, tỏ ra hào hứng:
"Patek Philippe Nautilus, thấy đẹp không?"
Tôi cố nặn ra một nụ cười.
Cố gắng lắm mới nhẫn nại hoàn thành buổi xem mắt.
Anh ta vừa rời đi, tôi vẫn ngồi lại nguyên chỗ, lần đầu tiên thấy mình thật sự... kiệt quệ.
Người mà gia đình hết lời khen ngợi đây sao? Tôi phải sống cả đời với kiểu người như vậy à?
Còn chưa nghĩ ra câu trả lời, thì một người khác đã ngồi vào chỗ đối diện.
Là Tần Duẫn Nam. Anh mở miệng nói thẳng:
"Kết hôn với tôi nhé?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Anh nghiêm túc tiếp lời:
"Patek Philippe tôi có nhiều, đẹp hơn, đắt hơn, nếu em thích đều có thể cho em."
Không hiểu sao tôi lại bật cười.
Mọi chuyện sau đó cứ thế mà thành.
Anh không muốn bị ép cưới, tôi không muốn bị ép gả, thế nên hai người đi đăng ký kết hôn.
Cuộc sống sau hôn nhân tốt hơn tôi nghĩ.
Tần Duẫn Nam là mẫu người rất phù hợp để làm chồng, ngoại trừ việc anh là sếp của tôi.
Tôi không muốn để đồng nghiệp biết quan hệ giữa mình và anh.
Có lẽ như anh nói, giữa tôi và anh giống như bạn cùng phòng, nên tôi chưa từng có cảm giác mình thật sự là vợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!