5.
Tôi nghi ngờ Tần Duẫn Nam bị điên.
Không thì chắc tôi mới là người mất trí, chứ không sao có thể nghe thấy giữa đêm khuya anh ta nói ra những câu kiểu đó.
Tôi hốt hoảng nhìn anh:
"Anh bị kích động chuyện gì à?"
Không.
Người đang nằm trên giường tôi khẽ thở dài:
"Chỉ là đã kết hôn rồi, cả hai cũng không có ý định ly hôn, thì đâu thể cứ sống mãi kiểu này được."
Tôi chậm rãi tiêu hóa hàm ý trong câu nói của anh.
Ý là anh muốn ngủ chung?
Hành động tiếp theo của Tần Duẫn Nam xác thực luôn suy đoán trong đầu tôi.
Anh chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu, dùng những ngón tay thon dài trắng trẻo bắt đầu cởi cúc áo ngủ.
Từng chiếc, từng chiếc, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.
Chỉ trong chớp mắt, phần thân trên trần trụi của anh đã hiện ra, trắng trẻo mà ửng hồng vì ngại.
Thế mà anh vẫn tiếp tục, nhanh như chớp cởi luôn cả quần ngủ.
Tôi giật mình, lập tức lao đến phủ chăn lên người anh:
"Anh -anh -anh… anh bình tĩnh lại đi!"
Tần Duẫn Nam nhìn tôi, ánh mắt trong veo:
"Là vì chúng ta chưa từng ngủ cùng nên em mới cảm thấy như chưa thực sự kết hôn phải không?"
Tôi tránh né ánh mắt ấy, cố gắng đáp:
"Em biết rõ mình đã kết hôn rồi mà."
"Vậy thì em sợ điều gì?"
Tôi cắn chặt môi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Anh dường như đọc được do dự trong tôi, lại nói tiếp:
"Thử một lần đi, nếu không em mãi chỉ xem anh là bạn cùng phòng thôi."
Dưới lớp chăn mỏng, tiếng sột soạt vang lên, anh vẫn đang tiếp tục cởi quần.
Tôi quay mặt đi, không dám nhìn.
Bàn tay đang nắm mép chăn cũng khẽ run lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!