10.
Tối đó tôi ngủ không ngon.
Chỉ cần nhắm mắt lại, đầu óc liền vang lên câu nói tha thiết của Tần Duẫn Nam:
"Thích anh đi, được không?"
Đáng xấu hổ là tôi phát hiện mình thấy vui.
Tôi chưa từng thích anh. Vậy mà chỉ vì anh thích tôi, tôi lại thấy lòng mình nhẹ bẫng.
Tôi nghĩ, chắc mình điên rồi.
Nhưng hình như, Tần Duẫn Nam còn điên hơn.
Sáng sớm vừa mở điện thoại, hàng loạt tin nhắn chưa đọc từ anh đập vào mắt.
Thời gian trải dài từ lúc hai đứa về phòng cho đến tận lúc này:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
[Anh làm em sợ rồi phải không?]
[Anh không có ý gì khác đâu, em không thích anh cũng được. Mình vẫn có thể làm vợ chồng kiểu bạn cùng phòng mà.]
[Tất nhiên, nếu có thể thích anh một chút thì càng tốt.]
[Xin lỗi, anh không làm phiền em nữa.]
[Em sẽ không muốn ly hôn đấy chứ? Anh hứa sẽ không để việc anh thích em ảnh hưởng đến em, đừng ly hôn nhé…]
[Chuyện tối qua, coi như anh chưa từng nói gì được không? Nghĩ lại anh đúng là chẳng có gì để em thích cả. Không làm khó em nữa.]
[Ngoại hình đẹp có tính là ưu điểm không?]
[Anh còn có rất nhiều tiền, đều có thể cho em.]
[Xin lỗi… anh thật sự sẽ không quấy rầy em nữa. Chúc ngủ ngon.]
[Câu cuối cùng thôi—em thích kiểu đàn ông thế nào?]
[Bữa sáng anh để sẵn trên bàn. Nhớ uống sữa. Anh đi làm trước nhé.]
Mới có tám giờ, còn xa mới tới giờ anh thường rời nhà. Rõ ràng là… anh đang tránh mặt tôi.
Tôi thật sự bị anh chọc cười.
Người muốn tôi thích là anh, mà người tránh né cũng là anh.
Ăn sáng xong, tôi đến công ty.
Giang Nhạc lập tức chạy lại, mặt đầy kinh ngạc:
"Cậu không mang váy dạ tiệc à?"
Tôi chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!