Phượng Tâm lắc lắc cổ tay rồi cất bước rời đi.
Giang Trầm theo sau, đầu óc hơi mơ màng.
Cô vợ nhỏ nhà mình lợi hại như thế sao? Sao trong tư liệu anh điều tra lại không có thông tin về việc cô biết võ?
"Cái kia...! có cần tôi xử lý không?" Giang Trầm hỏi.
"Hả" xử lý gì cơ? Phượng Tâm ngơ ngác rồi chợt hiểu ra.
Anh đang muốn nói việc điều tra kẻ đứng phía sau.
Chuyện này thì còn ai khác ngoài cô bạn thân Lâm Tiểu Noãn của cô.
"Anh... Không cần."
Nói xong dứt khoát đi thẳng.
Giang Trầm mặt đầy ẩn nhẫn đi theo sau, mang theo tâm trạng không mấy tốt đẹp.
Anh làm sao? Làm sao cơ? Ai lại chơi nói có một nửa rồi ngưng như vậy? Anh không hề vô dụng đâu, anh rất được đấy có biết không hả?
Về tới Phượng gia, cha mẹ Phượng không ở nhà, Phượng Vân Diễn sau khi cười hí hửng hỏi han Phượng Tâm xong thì chạy lên phòng đóng kín cửa, bảo là muốn gọi điện cho bạn bè.
Phượng Tâm đi về phòng mình, không nghĩ tới Giang Trầm cũng theo tới.
"Anh không về phòng đi, theo tôi làm gì?"
"Ừm...! tôi...!Á!" Giang Trầm vừa định quay người lại thì vấp té, lúc anh nghĩ thầm toi rồi, mất hết hình tượng trước cô vợ nhỏ thì cảm nhận được bên dưới thật êm.
"Đứng lên.
Muốn đè chết tôi sao?" Định kéo tay anh mà lại vì quán tính đè luôn lên người cô.
"Nặng chết đi được."
Phượng Tâm bồi thêm một câu.
Vành tai Giang Trầm lập tức đỏ bừng lên.
Anh không có nặng.
Một người đàn ông cao một mét tám bảy như anh thế này mà nặng gì? Là do cô gầy quá đấy.
Anh mới không thèm so đo với cô.
Giang Trầm chống hai tay để cô ở giữa, muốn bò dậy, lại phát hiện bàn tay mềm mại như không xương của cô đang chống lên ngực mình, đầu gối cô co lên như có như không cọ xát qua nơi hạ bộ....! nơi nào đó nổi lên phản ứng.
Phượng Tâm dường như cũng cẩm nhận được biến hoá của anh: "Muốn?"
Ầm!!!
Như có tảng đá sập xuống đầu anh.
Truyện Hệ Thống
Cô đừng có thẳng thắn như thế được không hả? Cô là con gái đấy.
Rụt rè đâu? Thẹn thùng đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!