Chương 15: Không ngại làm người đàn ông của em

"Lần sau không cần đưa tôi về." Giang Trầm mặt không cảm xúc nói một câu, sau đó cầm lấy tài liệu bước về phía biệt thự Phượng gia.

Vừa bước vào trong, bắt gặp cô đang bước từ trên lầu xuống, tay cầm tách cà phê.

Anh giấu đi tài liệu phía sau người, nhìn thẳng vào mắt cô, không biết nên giải thích về ngày hôm nay như thế nào.

"Về rồi?" Phượng Tâm hỏi.

"Ừm."

"Ăn tối chưa?"

"Chưa."

Phượng Tâm quay đầu tìm người giúp việc: "Dì Minh, dọn cơm."

Dì Minh đang hì hục trong bếp nghe thấy tiếng của cô liền chạy ra: "Vâng, tiểu thư."

Vậy mà cô không hỏi gì cả...???

Giang Trầm biểu thị ngơ ngác, một mặt tràn đầy mộng bức khó hiểu đi về phòng mình.

Lúc Giang Trầm tắm rửa xong, đi xuống bàn cơm đã được dọn sẵn ra.

Mái tóc anh còn hơi ẩm ướt rũ xuống, tư thế lười nhác bước lại ngồi xuống.

Vậy mà lúc ăn cô cũng không hỏi gì. Chỉ chăm chú ăn, không mở miệng nói chuyện. Anh thở phào một hơi.

Anh ăn xong cũng đi lên lầu.

Vừa lúc đóng cửa lại thì bị một bóng dáng mềm mại đứng trước mặt: "Vào được không?"

Gật đầu.

Phượng Tâm nhìn nhìn một chút. Vật nhỏ lại còn rất ít mở miệng nha. Còn tiết kiệm lời hơn cả cô.

Cô bước vào trong phòng, chờ Giang Trầm đóng cửa mới đưa mắt nhìn anh, chậm rãi nói: "Anh suy nghĩ kỹ chưa?"

"Hả?" Suy nghĩ cái gì cơ?

Sau một giây ngơ ngác, anh mới nhớ ra việc hôm qua cô hỏi mình, anh nheo mắt mỉm cười âm trầm: "À ừm. Tôi không ngại làm người đàn ông của em."

Trong lòng Phượng Tâm nhảy lên một cái. Không ngại làm người đàn ông của em là cái quỷ gì? Đây không phải là câu mà nữ chính trong tiểu thuyết nên nói khi bị nam chính ép buộc sao?

"Vậy không ngại để cho mọi người đều biết chứ?" Dù gì tin tức bát quái về việc cô câu được kim chủ cũng rất lớn, muốn đính chính cũng cần phải được người trong cuộc cho phép chứ.

"Không ngại."

"Vậy được. Con có chuyện nữa muốn thông báo với anh. Ngày mai bố mẹ và em trai tôi về nước, sẽ ở lại đây. Có vấn đề gì không?"

Giang Trầm lắc đầu: "Tôi biết rồi."

"Ừm. Add bạn bè đi." Cô đưa điện thoại của mình ra trước mặt anh.

Sau khi xác nhận bạn bè xong, cô nói cảm ơn một tiếng.

"Vậy tôi về phòng đây." Cô đứng dậy đi về phía anh, hơi cúi người xuống hôn lên trán anh một cái: "Ngủ sớm đi."

Bàn tay mềm như không xương của cô vỗ nhẹ lên vai anh, nhưng đáy mắt xẹt qua một tia sáng nhìn về phía tập tài liệu trong ngăn kéo chưa được kéo kín.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!