Chương 35: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Queenie_Sk

Chu Văn ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Vũ Minh xoay ly nước trái cây trong tay. Không sai, nhãn hiệu in trên đó… chính là cửa hàng trái cây cô thường đến mua.

Năm hộp thức ăn được xếp rất ngay ngắn, ngay cả ly nước trái cây, tất cả đều được đặt ở vị trí anh hay ngồi.

Sờ sờ túi cơm, vẫn còn ấm, anh kiểm tra bên ngoài, không phải là điện thoại gọi thức ăn giao đến, ắt hẳn là tự đi mua.

Cả ngày dạ dày anh như bị một tảng đá đè nặng, ngay cả uống ngụm nước cũng thấy khó chịu. Bây giờ nhìn đồ ăn trên bàn, trong phút chốc tảng đá ấy bị đá bay mất, chỉ còn lại cảm giác đói và khát.

Chu Văn quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất trên gương mặt Vũ Minh, kêu lên: "Kỳ lạ, sao đột nhiên mây mù tan biến rồi!"

Vũ Minh lấy đũa: "Em đói!"

Chu Văn nhìn mấy hộp cơm, lại nhìn sang ly nước trái cây, dường như đã hiểu ra: "Là do sư muội Thư Tần mua cho cậu à?"

Đúng lúc này có người đẩy cửa vào, là Cố Phi Vũ và Vương Nam.

Cố Phi Vũ trông thấy Vũ Minh thì thà đứng ở cửa chứ nhất định không chịu vào trong: "Chị Văn, đi thôi!"

Chu Văn lạnh nhạt nói: "Vội gì chứ, đi vào ngồi cái đã!"

"Em sợ tên nhóc đấy tính sổ với em, lỡ mà có đánh nhau…." Anh ta quay sang nhìn Vũ Minh, "Tốt nhất cậu nên tự giác một chút, sư đệ Vương Nam của cậu ở ngay đây, đừng để cậu ấy đánh giá tớ và cậu."

Vũ Minh chẳng thèm nói với Cố Phi Vũ, ba món mặn, một canh và một cơm, tất cả đều hợp khẩu vị của anh. Chỉ tiếc do để bụng đói quá lâu nên không thể nhét hết mọi thứ vào bụng. Ăn no, anh uống một hơi cạn sạch ly nước trái cây.

Cố Phi Vũ có mù cũng nhìn ra được tâm trạng của Vũ Minh đang rất vui.

Vương Nam lên tiếng: "Sư huynh, chiều nay em đã đưa hai bản bệnh án cho Thư Tần nên qua đây báo cáo với anh. Em buồn ngủ quá, em về ký túc xá trước đây!"

Dứt lời Vương Nam ngáp dài một hơi rồi bỏ đi.

Vũ Minh còn đang rất vui vẻ, nghe Vương Nam nói xong anh bình tĩnh hơn một chút. Chiều nay anh nhờ Vương Nam chọn hai bản bệnh án đưa cho Thư Tần, việc này muốn giấu cũng không giấu được. Cô là người khôn khéo như vậy chắc chắn sẽ đoán được là do anh nhờ đưa tới. Mua cơm và trái cây để báo đáp thì cũng bình thường thôi.

Chu Văn đột nhiên hỏi Cố Phi Vũ: "Tại sao Vũ Minh muốn đánh nhau với cậu, cậu lại gây ra chuyện gì à?"

Cố Phi Vũ nghe Vương Nam nói thì đại khái cũng hiểu câu chuyện: "Ngày hôm qua em đưa ra ý kiến quá tệ khiến sư muội Thư Tần tức giận. Tuy nhiên tên nhóc này cũng giác ngộ cao, biết cách phản kích. Nghe sư muội thi tiếng Anh liền lấy hẳn hai bản bệnh án hối lộ, chẳng trách không còn vẻ chán nản như buổi sáng, nếu không thì đã tìm em tính sổ từ lâu rồi."

Vũ Minh ngẩng đầu nhìn Cố Phi Vũ: "Cậu… Mẹ nó, mau biến mất khỏi mắt tớ!"

"Không thể! Không kích thích cậu thì lần này cậu có thể thông suốt được ư?"

Chu Văn nhìn Vũ Minh: "Vũ Minh à… đâu phải cậu không biết Cố Phi Vũ yêu bốn lần đều thất bại, cậu mà nghe lời nó chẳng khác nào nhảy vào hố lửa."

"Coi như là em hại cậu ấy!" Cố Phi Vũ ngồi xuống sofa, "Là bạn thân, tớ muốn chuộc lỗi một chút. Tớ hỏi cậu phần thức ăn này có phải sư muội Thư Tần mua cho cậu không?"

Vũ Minh nhận được tin nhắn hội chẩn nên không phí lời với Cố Phi Vũ.

Cố Phi Vũ: "Cậu không nói tớ cũng biết. Chị Văn ngồi ngay đó, cậu ăn mà không mời chị. Lại còn ly nước chanh leo khó uống như vậy mà cậu uống không còn một giọt. Tớ nhắc cậu lần nữa, cậu đừng tưởng sư muội Thư Tần mua thức ăn cho cậu nghĩa là đồng ý làm bạn gái của cậu. Cậu đưa bệnh án cho người ta, người ta dùng cách này cảm ơn cậu, hoàn toàn phù hợp với tác phong của em ấy. Cậu đừng liều lĩnh như hôm qua.

Nếu cậu ép em ấy quá, coi chừng em ấy chạy mất."

Câu này chính là tâm bệnh của Vũ Minh, cũng chính vì chưa nghĩ ra khi gặp cô sẽ nói những gì nên anh vẫn chưa qua khoa Điều trị đau tìm cô.

Có thể tuần này cô và Trâu Mậu chưa xem mắt, tuy nhiên nếu như chẳng may cô cảm thấy Trâu Mậu thích hợp thì coi như anh hoàn toàn hết hi vọng.

Anh càng nghĩ càng phiền lòng, nhìn đồng hồ đeo tay, nhíu may thu dọn đồ đạc: "Tớ đi trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!