Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Hành lý đã được chuyển về khách sạn trước cùng với một nhóm giáo sư. Bốn người bọn họ đảo một vòng quanh tòa nhà diễn ra hội nghị. Xế chiều, anh Vương mở tin nhắn nhìn địa chỉ: "Quán ăn đã được đặt trước ở khá gần chỗ này, hay chúng ta đi ăn trước đi!"
Thư Tần nhanh chóng đồng ý, cô sợ chủ nhiệm La và trưởng khoa Vũ gọi mình nên muốn đi ăn sớm một chút.
Lên taxi, Thịnh Nhất Nam và Thư Tần bàn nhau nên ăn món gì. Thật ra ngồi trên máy bay đã bàn rồi, bàn đi bàn lại Thư Tần thích ăn nhất vẫn là hải sản.
Vừa đến nơi đó đúng là quán ăn hải sản, bên ngoài không lớn lắm, khá cũ kỹ, nhưng tìm hiểu trên một ứng dụng thì quán này được bình chọn khá nhiều.
Nhân viên phục vụ đưa họ đến phòng riêng đã được đặt trước, món ăn chẳng bao lâu được dọn lên. Đang ăn ngon lành, Thư Tần chợt nhớ ra Cố Phi Vũ không gọi cho cô như đã hứa, không biết anh ta có đến đây dự hội thảo hay không. Vừa nhìn di động mới thấy pin còn quá ít, phải mau chóng về khách sạn sạc pin.
Ăn no nê, một trong số họ gọi tính tiền nhưng nghe nói đã được thanh toán, ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ. Ra khỏi phòng, trên màn hình TV chiếu một ca sĩ trẻ đang hát, phục vụ ngồi trước quầy chống cằm xem.
Trước đó anh Vương đã tìm chủ quán nhưng ông ta không có ở đây nên anh ta ra hỏi thẳng nhân viên lễ tân: "Xin chào, cho hỏi vừa rồi ai đặt phòng khách "Non xanh nước biếc" vậy ạ?"
Cô nhân viên rõ ràng là fan hâm mộ của ca sĩ kia, miệng trả lời nhưng mắt vẫn dán lên màn hình: "Là một người đàn ông!"
"Lớn tuổi không?"
"Không đâu!" Cô ấy ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười: "Giọng nói còn rất êm tai."
"Chắc là anh Lâm Cảnh Dương thôi!" Anh Lưu đoán.
Nhóm bọn họ ở khách sạn Khoái Tiệp, gần với nơi diễn ra hội nghị, các chuyên gia ở khách sạn Lệ Hoa gần đó.
Bốn người bọn họ thương lượng quyết định đi dạo một vòng quanh khu khách sạn Lệ Hoa.
Vừa đến nơi đã bắt gặp một đoàn khách tiến vào. Ở khách sạn này quá đông đúc, bọn họ tìm mãi mới gặp được các giáo sư trong khoa của mình.
Chủ nhiệm La đang nói chuyện với viện trưởng của một bệnh viện nào đó, phó chủ nhiệm Chương thì nói chuyện với mấy vị giáo sư nước ngoài.
Vũ Minh đang đứng thảo luận với một người đàn ông, người này đã từng xuất hiện trên tập san Hạch Tâm. Thư Tần nhanh chóng nhận ra đây là giáo sư William, bác sĩ của bệnh viện trung tâm thành phố San Francisco. Ông ta là chuyên gia trong phương diện điều trị đau, ngoài ra còn là chủ biên của một tạp chí chuyên về gây mê của Mỹ.
Căn cứ theo lịch trình của hội nghị, William chỉ ở đây một đêm, ngày mai sẽ về nước.
Bốn người bọn họ đang đứng lấp ló thì Lâm Cảnh Dương từ sảnh bước ra, Thịnh Nhất Nam cười khà khà: "Cảm ơn Lâm sư huynh đã đãi bọn em ăn hải sản."
Lâm Cảnh Dương không hiểu: "Hải sản?"
Đúng lúc này William và Vũ Minh cười nói bước ra ngoài, hình như muốn rời đi. Thư Tần gọi nhỏ: "Chủ nhiệm La!"
Chủ nhiệm La vừa bắt tay chào tạm biệt William, đang quay về sảnh chờ thì nghe ai gọi mình, ông quay lại nở nụ cười: "Bên này thầy vẫn còn có việc, em và sư huynh tiễn William giúp thầy nhé!"
Số phòng ở khách sạn có hạn nên một số quan khách phải ở khách sạn Đại Châu, hai khách sạn chỉ cách nhau mấy con đường.
Cô vội đáp: "Dạ vâng!"
Cô chạy ra khỏi cửa khách sạn, ngoại trừ Vũ Minh còn có các tiền bối của mấy bệnh viện khác.
Trong lúc chờ sắp xếp xe, mọi người lại tiếp tục tán gẫu.
Cô đứng ở phía sau Vũ Minh.
William là người Ý gốc Mỹ, khẩu âm nghe không quen cho lắm, Thư Tần cố gắng hết sức mới có thể đuổi kịp tốc độ nói của ông ta.
Tất cả mọi người đều bàn luận về những điểm nổi trội mới nhất của "Ứng dụng siêu âm trong gây mê" thì William và Vũ Minh lại xoay quanh đề tài cũ rích là "Những cơn đau trong ung thư".
William nhắc đến một kỹ thuật bơm tiêm dưới da (1), phương pháp này đạt hiệu quả rất rõ, ống dẫn lưu trong cơ thể suốt đời, bệnh nhân có thể tự bơm thuốc tại nhà, người nhà chỉ cần định kỳ đến bệnh viện lấy thuốc là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!