Chương 91: Đoàn Hiên Lục Trăn – Trung

Đoàn Hiên đả thương bốn sư huynh đệ, chuyện này không phải nhỏ, Lục Trăn nặng nề nghiêm phạt y trước mặt mọi người, dùng Thanh Nham trường tiên đánh mười roi, thương thế hơn một tháng sau mới khỏi hẳn.

Bốn đệ tử kia cũng vì ức hiếp đồng môn, sau khi lành bị Lục Trăn đánh mỗi người một roi, coi như răn đe, từ sau lần đó trong Tuệ Thạch phong không còn ai dám gây chuyện thị phi nữa.

Đoàn Hiên hành sự quá mức cực đoan lãnh khốc, lại không thích nói chuyện câu thông, Lục Trăn suy nghĩ rất lâu, quyết định mang theo y bên người chăm sóc chỉ dạy.

Thoáng cái đã mấy chục năm.

"Tiểu Hiên, phía trước cách mười trượng."

Nam tử lam y nhẹ giọng phân phó bên tai thanh niên hắc y, thanh niên hắc y cười nhạt, nhẹ nhảy ra mấy trượng, chỉ nghe một tiếng chim kêu và tiếng vỗ cánh, thanh niên hắc y vòng trở lại, trên tay đã bắt được một con phi cầm ngũ sắc sặc sỡ.

Lục Trăn cười:

"Tốc độ quả nhiên nhanh hơn trước kia, rạch ngay vuốt lấy mười giọt máu, rồi thả đi."

Đoàn Hiên thấp giọng cười nói: Vâng.

Máu của con chim nhiều màu này dùng để nấu ăn điều vị là ngon nhất, chẳng qua loại chim này trời sinh cẩn thận nhát gan, trước giờ không gần người lạ, hơn nữa bay cực nhanh, khó bắt được. Đoàn Hiên luyện là thuật pháp hệ phong, không để y làm cái này thật lãng phí.

Lục Trăn bay trên không, nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu Hiên, tháng sau ta bắt đầu bế quan kết đan. Ngươi phải sống chung với đại sư huynh của ngươi, tạm thời giúp ta quản lý sự vụ trong phong, nhớ chuyện gì cũng phải chừa đường lui."

Vâng, sư phụ.

Đoàn Hiên nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: Bế quan, bao lâu?

"Nhiều thì hai năm, ít thì nửa năm."

Ừm.

"Ngươi đã theo ta mấy chục năm, tâm tính thu liễm không ít. Đại sư huynh ngươi tính cách mềm mại và không quyết đoán, cần có ngươi cân bằng…" Lục Trăn nghiêng đầu nhìn y một cái, lại nói:

"Nhưng ngươi cũng đừng quá mức chuyên quyền, có chuyện gì đừng đặt trong lòng, phải thương lượng với người khác."

Vâng.

Lục Trăn lại khó hiểu hỏi:

"Sao lại mang vẻ đầy tâm sự thế này?"

Đoàn Hiên không nói gì.

Lục Trăn trầm tư một lúc, mỉm cười nói:

"Tiểu Hiên, sau khi ta bế quan ngươi phải cực khổ mệt nhọc… thế này đi, đợi sau khi ta xuất quan sẽ thưởng cho ngươi một thứ, ngươi muốn gì, chỉ cần sư phụ có, thì nhất định cho ngươi."

Đoàn Hiên nghe thế cúi đầu hồi lâu, hỏi:

"Sư phụ nói thật chứ?"

Đương nhiên.

Ừm.

Một giọt mưa bất chợt nhỏ lên vai, lại một giọt nhỏ lên đầu, dần dần, mưa xuân tí tách rơi, không bao lâu đã trở nên mông lung.

Bước chân Lục Trăn không tăng nhanh, ngược lại chậm đi, dường như có cảm xúc cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!