Người phía trước thân hình thon dài, cười lên dịu dịu dàng dàng, làm người ta nghĩ đến tiên nhân tặng y bánh bao nóng trong mơ.
"Đoàn Hiên, mười hai tuổi, tầng bốn luyện khí."
Thanh niên nam tử thon dài kéo tiểu nam hài đang quỳ dưới đất lên, nam hài này tuy nhỏ tuổi, ánh mắt lại lạnh lẽo, thậm chí mang theo chút lệ khí. Vết thương trên mặt và trên cổ nhìn thấy ghê người, chính là dấu vết vừa rồi lúc đoạt cờ nhập phái đánh nhau với đệ tử khác lưu lại.
Trong lòng Lục Trăn có chút bất an, suy nghĩ một lúc lại bình tĩnh nói:
"Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là đệ tử của ta, phải cần cù tu luyện, không thể lười biếng. Từ nay về sau sống chung với đại sư huynh, lục sư huynh của ngươi."
Tiểu nam hài quỳ xuống dập đầu: Tạ sư phụ.
Lục Trăn nhìn thân thể nho nhỏ cúi đầu, lại mặc niệm mấy lần trong lòng. Lúc nhỏ là cô nhi, năm sáu tuổi bị con buôn bắt đi, cả ngày đánh mắng, còn độc câm độc tàn y để đi ăn sinh kiếm sống. Năm Đoàn Hiên tám tuổi đã giết tên đó, trộm số tiền còn lại trên người gã, từ đó màn trời chiếu đất.
Vì sinh tồn, tổng cộng đã giết mười sáu người ức hiếp mình.
Lục Trăn thầm suy xét, nam hài này không nói nhiều, lúc đánh nhau lại âm hàn vô tình, lòng đã sớm lạnh cứng, muốn giáo dục chỉ sợ có chút khó khăn, không biết còn có thể làm tâm y mềm đi không.
Chỉ sợ phải tốn chút tâm tư.
Hiện nay tu vi của hắn là hậu kỳ trúc cơ, không giống người khác truy cầu con đường trường sinh, tâm cảnh điềm tĩnh, chỉ thích đọc sách, là một mọt sách không hơn không kém.
Còn về làm sao giáo dục Đoàn Hiên, hắn thật sự không nắm chắc…
Không biết nói mấy đạo lý trong sách cho y có tác dụng không?
"Đã bao lâu không tắm rửa rồi?" Lục Trăn mỉm cười nhìn y.
Ba tháng. Tiểu nam hài vẫn cúi đầu.
Lục Trăn suy nghĩ rồi nói:
"Đến chỗ ta rửa ráy một chút, thuận tiện trị thương cho ngươi."
Tiểu nam hài lại dập đầu, không nói gì đứng lên, tùy ý lau vết máu trên mặt, lại thuận tay bôi lên y phục vừa bẩn vừa rách, giống như chưa từng giặt qua.
Lục Trăn thở dài, kéo tay tiểu nam hài:
"Trước kia không ai dạy ngươi không ai quản ngươi, từ nay về sau sẽ khác, biết chưa?"
Vâng.
Bắt đầu từ hôm nay, chậm rãi giáo dục thôi.
Đoàn Hiên quy củ cởi sạch y phục, ngâm trong thùng gỗ lớn đầy tuyền thủy, lại không dám ngẩng đầu. Lục Trăn bưng ghế ngồi trước mặt y, tỉ mỉ xem xét vết thương cho y.
Trên thân thể nhỏ bé phủ từng tầng vết tích và vết máu, xanh tím đang xen, vết sẹo phủ khắp toàn thân, sau lưng còn có hai đường roi cũ từ vai đến thẳng eo, đi sâu vào trong da thịt.
Lục Trăn vẫn luôn nhíu mày, thần sắc ngưng trọng, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Hắn móc một viên đan dược đưa cho Đoàn Hiên:
"Ăn đi, ta giúp ngươi hóa giải đan dược này, trong một tháng vết thương cũ có thể biến mất."
Lông mi dài dài của tiểu nam hài run lên, tiếp theo nuốt xuống, Tạ sư phụ.
Lục Trăn vuốt đầu y, linh khí cuồn cuộn không dứt truyền vào thân thể y hóa giải đan dược, ôn giọng nói:
"Thiên phú của ngươi cực tốt, không đến mười năm nhất định có thể trúc cơ, học tốt bản lĩnh thì sẽ không cần sợ người khác ức hiếp nữa. Chỉ là phải nhớ, thứ mình không muốn, đừng cưỡng ép người ta, tương lai không thể lấy lớn hiếp nhỏ, nhớ chưa?"
Đoàn Hiên nâng mắt nhìn hắn, cũng không biết nghe vào được bao nhiêu, chỉ cảm thấy giọng nói của thanh niên nam tử thật sự động nhân, tay cũng thon dài ấm áp, trong lòng mơ hồ sinh ra một suy nghĩ kỳ quái, ước gì cả đời luôn được hắn xoa đầu như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!