Trải qua một đêm hỗn loạn, thống khổ, kích thích trong phòng, sắc trời dần sáng lên, Văn Kinh quỳ sấp trên ra giường, thân thể vẫn đang nhẹ lắc lư. Trán Quân Diễn Chi tì lên gáy cậu, giọng nói hơi thấp trầm khàn khàn: "Tối qua rốt cuộc đệ cho huynh uống cái gì?"
Thân thể hai người tương liên chặt chẽ, dược tính còn chưa tan sạch.
Văn Kinh ủy khuất đến run rẩy toàn thân, lại không dám nổi giận, cúi đầu nói: "Không cho huynh uống gì hết, huynh uống say đó."
Lòng Quân Diễn Chi khổ sở cực điểm, lại không thể khống chế được động tác thân thể, ôm chặt eo cậu nói: "Lạnh sao? Chúng ta đổi tư thế."
Văn Kinh đỏ mắt, ngoan ngoãn nằm nghiêng lại, thiếu cảm giác an toàn ôm chăn. Không bao lâu, một đôi tay thon dài từ phía sau ôm lấy cậu, cuốn cả hai vào trong chăn.
"Tối qua dọa đệ rồi đúng không?" Âm thanh hãy còn mang theo hơi thở dốc, cũng có chút hổ thẹn đau lòng.
"Không…" Văn Kinh túm cánh tay ở eo nhẹ kêu, mang theo âm khóc: "Mau lên, sư huynh mau lên."
Quân Diễn Chi nghe được cậu khóc, tim đập càng nhanh, huyết dịch toàn thân kêu tanh tách như lửa, dược tính trào thẳng lên đầu, lý trí lại không rõ ràng lắm. Hắn chau mày, lực đạo khó thể khống chế bắt đầu tăng mạnh: "Rốt cuộc là sao…"
Văn Kinh không khỏi thút thít, nước mắt cũng kìm không được chảy xuống. Tối qua bị Quân Diễn Chi ức hiếp hung muốn chết, chịu không nổi khóc lên, vốn trông mong hắn thương hương tiếc ngọc, lại không ngờ Quân Diễn Chi càng thêm nghiêm lệ, mấy lần mất đi lý trí.
"Sư đệ…" Ý thức của Quân Diễn Chi có chút hỗn loạn, da rắn trên người chợt ẩn chợt hiện, lật người Văn Kinh lại đè sát lên, cắn môi cậu.
Văn Kinh ôm cổ hắn, thân thể lay động như lá trong gió.
Khi hai người bắt đầu tắm rửa, mặc y phục, đã là một canh giờ sau.
Thân thể vốn đau nhức muốn rã ra, còn xanh xanh tím tím, vừa rồi lại được Quân Diễn Chi trị liệu hầu hết, coi như đau đớn giảm đi. Văn Kinh xoa mái tóc ẩm ướt sau khi tắm, mím môi nhìn nam nhân đang đứng dưới giường mặc y phục.
Hắn vẫn mặc thanh sam đơn giản bình thường, tóc hai bên được chải ra sau đầu, dùng sợi dây buộc tóc màu xanh nhạt cùng màu trường bào cột lại, rũ thẳng đến tận eo.
Nhìn thế nào, cũng giống như thiên tiên.
Mắt Văn Kinh đau nhức, Quân sư huynh thật sự là chỉ có thể nhìn xa không thể khinh nhờn, khinh nhờn thiên tiên thì phải trả cái giá thảm trọng.
Chỉ là sao sắc mặt hắn lại khó coi như vậy? Tuy tối qua là Văn Kinh hạ dược, nhưng cuối cùng người chiếm hời là Quân Diễn Chi… hắn không cao hứng gì chứ?
Quân Diễn Chi kéo vạt áo lên, ngồi xuống ôn hòa nói với cậu: "Tối qua rốt cuộc cho huynh uống cái gì?"
Văn Kinh chậm rãi mặc y phục, chối bay chối biến: "Không biết huynh đang nói gì hết."
Sắc mặt Quân Diễn Chi không đổi, tay nghịch cái tua tắt lưng trên eo Văn Kinh, chậm rãi nói: "Mạng huynh mang thân xà yêu thể, có thể kháng bách độc, nếu dược tính đó quá mạnh, cuối cùng sẽ tổn thương đệ."
Văn Kinh khóc không ra nước mắt. Chuyện quan trọng như thế, sao chưa từng nói với cậu!
Cậu nhìn nhìn Quân Diễn Chi, nhẹ nói: "Sư huynh, hơn một năm nay rốt cuộc là sao? Đệ vẫn không tiện hỏi, nếu huynh chê đệ tướng mạo không đẹp, hoặc không cảm thấy hứng thú với chuyện phòng the, sau này chúng ta cũng có thể chia ra ngủ riêng."
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến, sắc mặt Quân Diễn Chi lại ẩn ẩn phiếm xanh. Du Tự lừa hắn tu luyện thuật pháp không thể hành phòng, không được nổi dục niệm, hại hắn hơn một năm liều mạng áp chế, không dám vượt lôi trì một bước. Vốn hắn có bán tín bán nghi, nhưng chuyện liên quan Văn Kinh, hắn phải cẩn thận mười hai vạn lần, thà tin là có, không thể tin là không.
Vết thương hiện tại chỉ là thứ yếu, tương lai nếu Văn Kinh thường xuyên vào Tru Tiên tháp luyện kiếm, lẽ nào mỗi lần luyện kiếm đều bị phỏng thành thế này?
Tối qua lúc hắn và Văn Kinh hành phòng thực sự có chút tức giận, sợ tâm huyết hơn một năm nay bị hủy trong một đêm, sáng sớm nay lúc thầm vận khí, mới phát hiện quả nhiên là Du Tự kia nói bậy nói bạ. Tên khốn kiếp bốc khí chua kia chính là không muốn hắn được thoải mái!
Quân Diễn Chi vội cười nói: "Sư đệ nghĩ nhiều rồi, sao huynh có thể không muốn cùng phòng với đệ?"
Văn Kinh chậm rãi kéo tay hắn: "Thật sao? Mấy hôm trước đệ đã hơi nguội lạnh rồi đó."
Mắt Quân Diễn Chi khẽ động, ôm cậu nói: "Tối qua, tối qua không phải đã…"
Văn Kinh lạnh lẽo nhìn hắn: "Tối qua thật là ủy khuất huynh rồi."
Quân Diễn Chi sắp đỏ khóe mắt: "Ai…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!