Từ Thanh Hư đại điện bay lên hơn hai trăm trượng, bên cạnh là vách núi cheo leo, dưới chân mây trắng luẩn quẩn giữa núi, mơ hồ thấy được con thác uốn lượn. Càng dâng lên cao, tầm nhìn càng rộng, không khí cũng càng rét lạnh.
Dãy núi Tuần Dương bị bỏ lại dưới chân, từng ngọn từng ngọn, biến thành những con đồi nhỏ không mấy bắt mắt.
Chu Cẩn chỉ hồ nước như minh châu nằm trong lòng dãy núi: "Đó là Thiên Nữ thạch trên hồ Lạc Tiên."
Thiên Nữ thạch cao gần mười mấy trượng, tọa lạc ở trung tâm hồ Lạc Tiên. Nhìn từ nơi khác, nó giống như một tảng đá bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng nhìn từ trên đỉnh Ngọc Dung phong xuống, góc độ sẽ khác, mơ hồ thấy được bờ vai nữ tử trơn mịn của Thiên Nữ thạch, tóc dài bay bay, mặt hơi cúi, cực giống một nữ tử mỹ lệ kéo vạt áo nghịch nước, cùng nổi danh với Luyện Kiếm thạch của Thanh Hư Tử tại Tuệ Thạch phong.
Là một trong tám cảnh đẹp của Tuần Dương.
Hai người nhẹ đáp lên phiến thanh thạch ở đỉnh Ngọc Dung phong, Quân Diễn Chi nhìn xuống một lát, mỉm cười gật đầu: "Đứng trên đỉnh Ngọc Dung phong, quả nhiên thấy được cảnh sắc khác biệt."
Chu Cẩn nói: "Cảnh sắc nơi này xem lâu rồi, sẽ không thèm nghía tới nơi khác nữa."
Quân Diễn Chi mỉm cười: "Mỗi người mỗi chí, có người thích lên cao nhìn xuống, có người thích ấm áp thoải mái, tính cách khác nhau, thì không thể kết luận giống nhau."
Chu Cẩn vốn không thích tranh chấp với người khác, cẩn thận nói: "Quân sư đệ nói cũng có lý, đi theo ta.
"Cho dù là đầu hạ, trên đỉnh cũng vẫn trắng xóa tuyết, gió lạnh vù vù. Quân Diễn Chi men theo mặt thanh thạch phẳng lì đi rất lâu, nhìn xuống vách núi mơ hồ thấy dược những chóp đỉnh kỳ lạ, trầm mặc lặng yên. Cuối cùng thấy một tòa lâu các xa xa, tựa hồ được xây từ cẩm thạch trắng, được tô điểm bởi tuyết trắng dưới đất, diện tích không lớn, phân làm hai tầng trên dưới. Nơi này khí thế kém Thanh Hư điện rất nhiều, chỉ cảm thấy ưu nhã mỹ quan, thậm chí có chút xinh xắn. Chu Cẩn nói:"Đó là Phi Tiên lâu, Quân sư đệ đi đi.
"Quân Diễn Chi cảm tạ, không nhanh không chậm đi tới. Lầu cát đã có niên đại lâu đời, phủ đầy vết tích tang thương, nhưng xung quanh linh khí nồng đượm, mơ hồ tản ra nhu quang, nhìn là đoán dược có trận pháp vô cùng lợi lại bảo vệ. Quân Diễn Chi không dám tùy tiện hành động, dừng lại trước lầu:"Đệ tử Quân Diễn Chi cầu kiến."
Bên trong lầu các truyền ra giọng nói ổn trọng của Tịch Phóng: "Vào đi."
Quân Diễn Chi đưa ngón tay nhẹ chạm vào vách đá, rồi cẩn thận đẩy cửa vào, khẽ sửng sốt.
Hắn không ngờ được, Phi Tiên lâu vang danh thiên hạ, bên trong lại là một không gian nhỏ hẹp như vậy.
Trái phải toàn là những cái hộp dài làm từ hắc sắc huyền thiết, xếp từng hàng trôi nổi giữa không, không chạm vào nhau, nhẹ lay động. Chính giữa chừa lại một đường đi, có lẽ đủ cho hai người tì vai mà qua.
Đi đến cuối, Tịch Phóng mặc đạo bào màu xanh đen nhìn hắn, vẻ mặt như tấm bảng trắng, nhàn nhạt không có biểu cảm.
Quân Diễn Chi cung kính hành lễ: "Tông chủ."
"Nơi này chính là chỗ tàng kiếm của Phi Tiên lâu, chọn bảo kiếm ngươi muốn đi."
Quân Diễn Chi đã định sẵn chủ ý từ trước, bình tĩnh nói: "Đệ tử có một yêu cầu quá đáng, muốn xin Nhất Minh kiếm mà ba ngàn năm trước Khô Mộc tiên trưởng sử dụng, không biết tông chủ có thể ban cho không.
"Lúc nói câu này hắn cúi đầu, chỉ cảm thấy trong phòng vô cùng an tĩnh, rất lâu không có âm thanh gì. Qua một lát, trong lâu các vang lên tiếng kim loại va chạm rõ ràng, Quân Diễn Chi ngẩng đầu, chỉ thấy một cái hộp huyền thiết dài đáp xuống tay Tịch Phóng."Cạch
"một tiếng, hộp thiết mở ra, sát khí bừng bừng ập vào mặt, giống như vô số cây kim mảnh đâm vào da thịt, tuy không làm người ta đau đớn đến mức lăn lộn, nhưng cũng khó thể chịu đựng. Quân Diễn Chi bình tĩnh đứng đó, gian nan nói:"Chính là thanh kiếm này, đa tạ tông chủ."
Tịch Phóng lấy kiếm trong hộp huyền thiết ra, nắm trong tay nhẹ giọng nói: "Ngay cả nhìn kiếm này một cái ngươi cũng không chịu nổi, làm sao điều khiển nó?"
"Đệ tử sẽ khổ luyện."
"Ngươi muốn luyện [Khô Mộc kiếm pháp]?"
"Không sai."
Ánh mắt Tịch Phóng từ trên cao phóng xuống, không nói nữa chữ. Đột nhiên, thân ảnh màu xanh đen không hề báo trước vút qua trước mặt Quân Diễn Chi, hắn không kịp phản ứng, cánh tay cứng như gọng thép túm chặt yết hầu Quân Diễn Chi.
Biến hóa đến quá đột ngột, sắc mặt Quân Diễn Chi tím đỏ, nhìn nam nhân trước mặt, dường như rất khó hiểu, cũng rất phẫn nộ.
Ánh mắt Tịch Phóng rất phức tạp, tựa như muốn giết hắn, nhưng lại chần chừ. Giết hay không giết chỉ là suy nghĩ trong chớp mắt của y, tay Tịch Phóng lại siết chặt, năm ngón tay đè lên yết hầu Quân Diễn Chi.
"Tông, tông chủ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!