Chương 36: (Vô Đề)

Tịch Phóng và các phong chủ nhìn nhau một cái, theo Lộ Chi Sơn vào Thanh Hư điện.

Chu Cẩn vội phân phó dìu mười mấy đệ tử hôn mê lên, an trí cho tất cả.

Trên quảng trưởng, Văn Nhân Mộ nhìn chằm chằm Quân Diễn Chi đứng cạnh Văn Kinh, có chút sợ hãi, có chút hoài nghi, cũng có chút âm trầm.

Không biết tại sao, trong lòng hắn lại hoài nghi Quân Diễn Chi.

Quân Diễn Chi cúi đầu, không nói một chữ.

Ánh mắt đó như mũi nhọn chọt vào lưng, làm người ta đứng ngồi không yên. Vừa rồi Hạ Linh đi trước một bước, Liễu Thiên Mạch và các đệ tử khác cũng đi theo, chỉ có Quân Diễn Chi muốn ở lại biết kết quả, Văn Kinh cũng ở lại với hắn. Văn Kinh nhíu mày, kéo tay Quân Diễn Chi: "Sư huynh, chúng ta về đi."

"Ừm." Quân Diễn Chi ôn hòa để cậu kéo đi.

Đi được vài bước, bên cạnh nổi gió, trên không lao xuống một bóng người màu xám đậm, đứng lặng yên, cản đường đi của họ. Người xung quanh ném qua ánh mắt hiếu kỳ, nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn họ.

"Người này là ai?"

"Gã là ai ngươi cũng không biết? Đệ tử Hồng Tú phong, Uông Tấn."

"Uông Tấn xếp thứ chín trên Thanh Hư kiếm bảng?"

"Chính là gã."

Người áo xám mặt mày lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Quân sư đệ, ta nghe nói lúc ngươi và sư phụ ở trên võ đài, quanh thân từng tỏa ra mùi hương?"

Văn Kinh không muốn để ý đến gã, cúi đầu tiếp tục kéo Quân Diễn Chi đi.

Một thanh trường kiếm cản hai người lại, kiếm lạnh mà sắc bén, Uông Tấn lạnh lùng nói với Quân Diễn Chi: "Quân sư đệ, có chuyện này không?"

Văn Kinh nén giận nói: "Vị sư huynh này đã biết tận tường như thế rồi, đương nhiên là có người nói cho ngươi biết, còn cần phải đến hỏi Quân sư huynh của ta sao?"

Uông Tấn sầm mặt: "Vì sao không sớm không muộn, lại tỏa ra mùi hương khi lên võ đài?"

Văn Kinh bốc hỏa trong lòng. Cậu quay đầu nhìn Quân Diễn Chi, thấy hắn cúi đầu không muốn tranh chấp, chỉ kéo tay mình. Văn Kinh lập tức càng thêm đau lòng, nói với Uông Tấn: "Sư huynh ta thể chất đặc biệt, lúc nào tỏa ra mùi hương còn có thể quản được sao? Huống chi tông chủ đã tra qua rồi, không phải là mùi hương "tam trùng căn"."

Mọi người chậm rãi bu lại, rửa tai lắng nghe.

Văn Nhân Mộ đứng ở xa, lặng lẽ quan sát.

"Khi mùi hương tỏa ra, che giấu mùi của "tam trùng căn", cũng chưa chắc không thể." Uông Tấn nhìn chằm chằm Quân Diễn Chi, chậm rãi nói.

Văn Kinh tức giận đáp trả: "Oan uổng người tốt, ngươi có chứng cứ gì?"

Uông Tấn nhìn Văn Kinh một cái, lại cao ngạo nói: "Quân sư đệ, vừa rồi lúc đệ tử của Lộ trưởng lão mất khống chế, ta rõ ràng thấy ngươi đang niệm cái gì đó. Ngươi đang niệm cái gì?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đã đồng loạt quay sang nhìn Quân Diễn Chi, đều có ý cảnh giác.

Niệm cái gì? Khẩu quyết làm người ta thần trí thất thường? Hay chú ngữ?

Văn Kinh phẫn nộ đáp: "Quân sư huynh đang nói chuyện riêng với ta. Ngươi rảnh quá không có gì làm, chỉ lo nhìn sư huynh ta làm gì?"

Uông Tấn nhẫn nhịn, không để mình phát giận: "Ta đang nói chuyện với Quân sư huynh của ngươi, ngươi tránh ra một bên. Chuyện đệ tử Thiên Hoành phong thất thường là hành vi của ma tu, hiện tại ta đã có chút nghi ngờ, ma tu này đang ở ngay trong chúng ta."

Nói xong, trường kiếm vung lên, chỉ vào ngực Văn Kinh.

Mắt Quân Diễn Chi híp lại, lập tức kéo Văn Kinh ra sau, ôn giọng nói: "Vị sư huynh này có hoài nghi với ta, cũng dễ hiểu. Chỉ là vừa rồi khi đệ tử của Lộ trưởng lão xảy ra chuyện, quả thật ta đang nói chuyện với sư đệ, không có gì bất thường. Trước mắt chưa làm rõ chuyện, nếu vị sư huynh này thật sự không tin được, chỉ cần bắt ta lại là xong, không cần làm khó sư đệ của ta."

Văn Kinh kéo chặt tay hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!