Sáng sớm hai ngày sau, trời mông lung sáng, mưa núi lất phất, dãy núi Tuần Dương bao trùm trong màn mưa mỏng.
Văn Kinh lật người trên giường, ôm cự mãng bên cạnh.
Thân rắn thoải mái lăn lộn, lộ ra da bụng màu trắng, vặn vẹo quấn lấy cậu.
Đuôi rắn, rất tự nhiên chui vào giữa hai đùi cậu, cách một tầng quần mỏng, trơn trợt.
Văn Kinh đỏ mặt, kéo cự mãng ra:
"Trời sáng rồi, ta phải đi tìm Quân sư huynh."
Cự mãng không thôi, thân rắn quấn lấy đùi cậu, thò đầu vào cổ áo cậu cọ sát bờ vai trơn trợt của cậu.
Sáng sớm là lúc dễ xúc động nhất.
Đạo lý này Văn Kinh biết.
Nhưng, một con rắn cũng thế sao?
Văn Kinh để nó vặn vẹo một lát, nằm yên không động.
Người ta vốn không có động tâm, tự mình chơi rất vô vị, cự mãng hậm hực ngừng lại. Lúc có thể làm nũng thì phải khoác cái vỏ này, không thể làm người động tâm. Lúc có thể làm người động tâm thì phải cao nhã tuyệt trần, không thể ôm tiểu tử này làm loạn__ Cho nên nói, nhân sinh từ cổ nan lưỡng toàn.
Cự mãng trượt xuống người, cuộn lại nhìn chằm chằm cậu, đầu rắn hơi thò tới, có chút đáng thương lấy lòng.
Văn Kinh sờ đầu nó:
"Đi đi, tối nay lại đến."
Cái lưỡi đảo qua cổ và má Văn Kinh, đầu rắn húc vào cậu cọ ấm một trận, cuối cùng mới bò ra khỏi cửa sổ. Quay đầu lại nhìn, thiếu niên đã dậy.
Văn Kinh lấy y phục trong tủ ra mặc, rồi ra ngoài viện.
Đại quy nằm trên mảnh đất ngoài vườn, tứ chi co vào trong mai, toàn thân bị nước thấm ướt, vô cùng đáng thương.
Văn Kinh vội ôm nó vào phòng mình, lau khô nước trên mai, lại bưng một mâm quả đỏ nhỏ đút nó.
Cậu đóng cửa, vội vàng chạy trong mưa đến chỗ Quân Diễn Chi.
Trời còn chưa sáng tỏ, u ám vô thanh, cửa nửa khép, nhẹ lay động.
Văn Kinh giũ mưa trên người, đẩy cửa vào.
Nam tử tóc dài chỉ mặc một cái quần đứng trước giường, tóc còn chưa buộc xong, thân trên để trần, cơ thịt trơn mượt, cơ bắp chắc nịch nhưng không thô kệch, mà tuyệt đối cũng không yếu ớt.
Hắn thờ ơ nhìn Văn Kinh một cái: Đệ đến rồi.
Văn Kinh hé môi, qua nửa ngày mới cúi đầu xuống,
"Sư huynh, huynh mặc y phục trước đi, đệ ra ngoài đợi."
Nói xong liền ra ngoài.
Quân Diễn Chi cắn môi, trong lòng chua xót.
Quả nhiên, cá và tay gấu không thể có cùng lúc… cái vỏ cao nhã tuấn tú này đủ làm động lòng tiểu tử đó, nhưng hắn lại không ăn được cái gì, ngay cả chạm một chút cũng gian nan vô cùng…
Nếu là cường ngạnh, lại sợ dọa cậu chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!