Văn Nhân Mộ nhìn Quân Diễn Chi trên võ đài, sắc mặt tối tăm không rõ.
Bắt đầu từ một năm trước, Thanh Hư kiếm tông thỉnh thoảng có người lấy cả hai ra so sánh. Cũng không biết là ai nói, chậm rãi có một cách nói__
Hai người đều là quân tử khiêm nhường, chẳng qua Văn Nhân Mộ nỗ lực quá nhiều, mà Quân Diễn Chi là khí chất trời sinh. Nói cách khác, Văn Nhân Mộ như nước bỏ thêm *** dầu, mà Quân Diễn Chi lại là nước vô sắc vô vị. Chân thủy vô hương, quá thơm ngược lại sẽ giả tạo.
Lúc này, Văn Nhân Mộ có chút tức giận.
Phải rảnh hơi cỡ nào mới phân tích như thế?
Quả thật, khí chất cao nhã trên người Quân Diễn Chi tương đồng với hắn, nhưng lại tự nhiên hơn hắn một chút, dường như còn có chút không tình nguyện, cứ như Quân Diễn Chi không muốn cao nhã.
… Quả thật là khinh người quá đáng.
Người này luôn cho hắn một cảm giác không bình thường lắm, làm hắn sợ hãi.
Tâm trạng u ám đó, hắn từng nói với người khác mấy lần, lại đổi lấy ánh mắt lúng túng đồng tình "huynh đang ghen tỵ, muốn bôi đen hắn, chúng đệ đều hiểu" từ các sư đệ, không ai hiểu cho.
Thế là hắn cũng không nói nữa, nghẹn khuất ngậm miệng.
Mọi người đều như vậy, bị Quân Diễn Chi che mắt rồi sao?
Đệ tử chấp sự đứng trên võ đài nói: "Tuệ Thạch phong Quân Diễn Chi đã chuẩn bị tốt, xin các vị phong chủ vui lòng chỉ giáo."
Vừa dứt lời, một người thấp lùn nhảy từ trên bục xuống, một thân xám xịt, mặt có chút âm trầm, thanh âm khàn khàn, như cọ qua tấm sắt làm người ta khó chịu: "Để ta thử xem."
Liễu Thiên Mạch cắn răng, thấp giọng nói: "Quả nhiên là y!"
Phong chủ Hồng Tú phong, Triệu Ninh Thiên!
Cổ Tấn Bình nhẹ giọng nói: "Nghe nói, mấy hôm trước Quân sư huynh đắc tội y, là chuyện gì?"
Liễu Thiên Mạch tức giận nói: "Quân sư huynh của đệ khi nào thì đắc tội y? Chẳng qua là lời đồn, Quân sư đệ từng nói, Tuệ Thạch phong truyền thừa [Phúc Thảo Kinh] rồi, từ nay về sau sẽ không còn kém nhất nữa, Hồng Tú phong trở thành phong mạch bị đè đầu."
Cổ Tấn Bình nói: "Triệu phong chủ tính cách hiếu thắng, chỉ sợ đã ghim trong lòng…"
Mạc Thiếu Ngôn không khỏi kinh ngạc: "Quân sư huynh không thích sinh sự, dè dặt thận trọng, ngôn từ đặc biệt chú ý. Sao lại nói ra lời ấu trĩ như thế?"
"Có người khiêu khích ly gián mà thôi, nhưng không biết là ai."
Cổ Tấn Bình hỏi: "Triệu phong chủ cũng tin?"
Cổ Tấn Bình nói: "Tin cũng vậy, không tin cũng vậy, một năm trước chúng ta tìm được "Viễn Mộc linh thạch", có được cổ quyển truyền thừa, trong lòng y luôn nén giận, không phát tiết ra. Gần đây lại có lời đồn như thế, chọc trúng ngay chỗ đau của y. Chỉ sợ y muốn nhân cơ hội này, dạy dỗ Quân sư huynh của đệ một trận, nhân đó đánh vào mặt chúng ta, để xả giận trong lòng."
Mạc Thiếu Ngôn không khỏi lo lắng: "Nói như vậy, Quân sư huynh chẳng lẽ khó qua cửa này?"
Hạ Linh lạnh lùng nói: "Chúng ta bị hạ thấp thì hợp tình hợp lý, bọn họ bị hạ thấp thì tìm người trút giận, khi người quá đáng."
Liễu Thiên Mạch cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Nếu sư phụ chúng ta cũng ở đây, ra mặt cho chúng ta…"
Vậy thì tốt biết bao?
Văn Kinh nắm chặt cái túi trong tay, chỉ căng thẳng nhìn chiến huống trên võ đài.
Triệu Ninh Thiên lạnh lùng nhìn Quân Diễn Chi.
Dưới mũi, phiêu đến một mùi hương cực nhạt…
Y nhíu mày, thân hình lùn mập đột nhiên tăng tốc vọt lên, trong tay là đường linh quang, xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng. Y vung kiếm lên, lập tức xuất hiện ngàn vạn lưỡi dao, toàn bộ bắn về Quân Diễn Chi, hình thành thế thiên la địa võng, làm người ta không thể tránh né.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!