Chương 3: Mùng chín tháng tám

Đầu thu, hoàng hôn.

Bầu trời âm trầm, mây đen thấp trũng, đè nén làm người ta không thở nổi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy đỉnh núi mơ hồ không rõ, thác nước cuồn cuộn như muốn nuốt chửng con người.

Đột nhiên, một tiếng sấm vang, cuồng phong kéo đến vù vù!

Văn Kinh đóng cửa sổ bị gió chấn động mãnh liệt lại, tóc bay tán loạn. Miệng lầm bầm, cố gắng trấn định: "Mùng chín tháng tám, hoàng hôn. Mùng chín tháng tám, hoàng hôn…"

Lộ Vân Phi lạnh lùng nhìn cậu: "Kinh nhi, con lầm bầm gì đó?"

Văn Kinh quay người, bình tĩnh nhìn Lộ Vân Phi, nói một câu mà Lộ Vân Phi đã đợi mấy năm: "Gia gia, con đã lên đến tầng bốn luyện khí rồi."

Mắt Lộ Vân Phi sáng lên, nét cuồng hỉ vụt qua, rồi lại ảm đạm đi, trên mặt tụ lại vẻ vui sướng kinh ngạc giả dối: "Tốt tốt! Có tiền đồ! Ngày mai gia gia sẽ dẫn con đến trấn Tuần Dương chơi!"

Nói xong lại như có như không chau mày.

… Ôi, tâm trạng phức tạp này.

Văn Kinh nhìn ra ông do dự. Đoạt xác dù sao cũng là chuyện nghịch thiên, tỷ lệ thất bại quá cao, Lộ Vân Phi sợ chết cả đời, hiện tại sao có thể không thấp thỏm bất an?

Cậu giả vờ cao hứng nói: "Vậy con đi ngủ trước."

"… Cũng tốt, ngày mai dậy sớm đó."

Văn Kinh quay người, vừa muốn trở về phòng nhỏ của mình, sau lưng đột nhiên có một trận gió lạnh. Cánh tay khô gầy đầy nếp nhăn như khúc gỗ gác lên vai cậu, hệt như xương người chui ra khỏi mộ, khiến lông tơ toàn thân Văn Kinh dựng lên hết.

Lộ Vân Phi ôn hòa lại thê lương nói: "Kinh nhi, ông cháu ta rất lâu chưa nói chuyện, tối nay tâm sự đi."

Ngữ khí không cho phép cự tuyệt, Văn Kinh nổi đầy da gà, chỉ đành hít sâu một cái rồi ngồi xuống: "Gia gia muốn nói gì?"

Lộ Vân Phi chậm rãi bước lại, đốt một ngọn đèn dầu, thân ảnh gầy yếu kéo ra một cái bóng thật dài dưới ánh sáng ảm đạm.

Gió mạnh mưa lớn vỗ lên cửa sổ, tràn đầy xơ xác.

Dường như ông đang chìm trong chuyện xưa, đôi mắt già nua đục ngầu nửa rũ, chậm rãi mở miệng: "Kinh nhi, gia gia nuôi con hơn mười năm, đối xử với con thế nào?"

"Đương nhiên là tốt rồi."

"Con có biết, phụ thân của gia gia là ai?"

Bóng đen trên tường dao động theo ngọn đèn lay lắt, như ma quỷ dọa người.

"Tằng tổ phụ? Là ai?"

"Phụ thân của gia gia, chính là trưởng lão Cổ Kính Phái dương danh thiên hạ, Lộ Chi Sơn! Con có từng nghe qua chưa?"

Gương mặt đầy nếp nhăn của Lộ Vân Phi thoáng hiện nhu hòa, hai mắt đầy ánh quang.

Văn Kinh dại ra.

Chuyện quan trọng như thế, tại sao trong sách không viết?

Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], Lộ Vân Phi là pháo hôi, chính văn giới thiệu chuyện ông nuôi cháu đoạt xác chỉ qua một câu, không nói gì về thân phận của ông.

Một pháo hôi, sao lại có lai lịch lớn như thế? Lộ Chi Sơn kia là thiên linh căn hệ mộc duy nhất trong năm đại môn phái, không đến một trăm năm đã tiến vào kỳ kim đan, không ngờ lại là phụ thân của lão quỷ này!

Hai mắt Lộ Vân Phi lại tối đi, lộ vẻ khổ sở khó chịu: "Tiếc rằng tư chất của ta không tốt, từ khi sinh ra đến nay, trong mắt ông chỉ có ba huynh đệ của ta, chưa từng nhìn thẳng vào ta, ngay cả giáo huấn trách mắng cũng chưa từng có! Kinh nhi, thống khổ của gia gia, con có biết không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!