Thí luyện tại Bát Phong nhai kết thúc, không khác gì nguyên văn.
Quân Diễn Chi đợi ở trước trận pháp ra ngoài một ngày, đám người Liễu Thiên Mạch cuối cùng cũng đến nơi, tảng đá lớn trong lòng mọi người được đặt xuống, chỉ mừng là không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Lý Thư, Cổ Tấn Bình… thấy cảnh tượng khủng bố quái dị trước cửa động, sắc mặt xanh trắng đan xen, suýt nữa ói ra.
Sau khi mọi người bình tĩnh lại, Văn Kinh liền kể lại đại khái những chuyện diễn ra mấy hôm nay.
Cửu đệ tử Bạch Hiểu bình thường nhát gan, cực ít nói chuyện, lúc này cũng có chút kinh dị:
"Chúng ta đã tìm được Viễn Mộc linh thạch rồi?"
Quân Diễn Chi lấy linh thạch ra, chỉ thấy linh thạch đó lớn hơn mặt bông tai của cô nương người ta một chút, nhưng linh khí vô cùng nồng đậm. Đưa về hướng mặt trời nhìn, trong linh thạch như có thứ gì đang chậm rãi lưu động, hiện ra màu xanh lục nhàn nhạt, sáng lóe lưu quang.
Các đệ tử Tuệ Thạch phong bình thường chưa từng thấy thứ tốt, đám Liễu Thiên Mạch còn giữ được dáng vẻ, không quá mất mặt, nhưng mấy người trẻ tuổi thì nhìn rồi nhìn cảm thán chắt lưỡi không thôi.
Lý Thư cười nói:
"Không ngờ chúng ta thật sự tìm được linh thạch này, lần này nở mày nở mặt rồi."
Liễu Thiên Mạch lại có chút khổ sở:
"Tiếc rằng sư phụ lại bế quan, cho dù chúng ta thắng được một công pháp truyền thừa cho Tuệ Thạch phong, sư phụ cũng không biết."
Quy Tâm Bích bĩu môi, nhỏ giọng nói:
"Cho dù ngài biết, thì có thể thế nào? Cũng chẳng xem là gì."
Bành Thiệu vội nói: Đừng nói bậy.
Mọi người đều yên lặng.
Cổ Tấn Bình lại nói: Nếu đã tìm đượcViễn Mộc
", vậy Quân sư huynh và Mạc sư đệ sẽ có một người được kế thừa [Phúc Thảo Kinh], ai kế thừa?"
Liễu Thiên Mạch nhìn Mạc Thiếu Ngôn một cái, thấp giọng nói:
"Chuyện này trở về hãy nói."
Mạc Thiếu Ngôn vốn chỉ đứng nhìn không nói tiếng nào, lặng lẽ rũ mắt xuống. Hắn biết nếu Viễn Mộc linh thạch đã do Quân Diễn Chi tìm được, hơn phân nửa [Phúc Thảo Kinh] sẽ do Quân sư huynh kế thừa.
Huống chi, đa phần đệ tử được nhận truyền thừa sẽ trở thành phong chủ đời kế, Quân sư huynh tài trí, tu vi đều hơn hắn rất nhiều, hắn nhất định không có hy vọng gì.
Cho dù ban đầu cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, biết mình không thích hợp trở thành người kế thừa, nhưng vẫn có chút tâm lý may mắn, hy vọng có được một khắc vinh quang. Bây giờ ảo tưởng bị dập tắt, tuy ngoài mặt hắn cao hứng cho Quân sư huynh, nhưng trong lòng vẫn chua xót.
Lý Thư gác tay lên vai Mạc Thiếu Ngôn, thở dài:
"Không phải của chúng ta, cưỡng cầu cũng vô dụng. Huynh đã nghĩ thông rồi, đời này không thể trúc cơ thì không lên trúc cơ, chơi hoa đùa cỏ, nhàn vân dã hạc, không phải cũng hết đời sao? Chúng ta có thể sống một trăm tuổi, đã coi như trường thọ trong nhân gian rồi."
Mạc Thiếu Ngôn cười nói:
"Khi huynh lười biếng không tu luyện đừng để đại sư huynh nghe được, một năm sau còn phải thi đấu giữa các phong."
Lý Thư nói:
"Chúng ta chỉ là gom cho đủ số, đến lúc đó có mặt là được."
Quy Tâm Bích lộ vẻ cổ quái nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!