Đúng lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện hai phiến mây đen kịt, từ xa đến gần, trên không truyền đến tiếng kêu sắc nhọn.
Một bóng dáng nữ tử bay trước hai phiến mây đen, lao đến đỉnh núi, kêu lên: Toàn bộ tránh ra!
Âm thanh đó chính là Quý Khả Tình.
Văn Kinh vui mừng.
Có cự ưng rồi, mới có thể tìm được hàn đàm ẩn mật, rồi mới có thể tìm được Viễn Mộc linh thạch. Có Viễn Mộc rồi, thuật pháp phục hồi hệ mộc đã thất truyền mà Quân Diễn Chi tu luyện mới có thể đột phá bình cảnh.
Hắn học được bộ thuật pháp này, tương lai khi sinh linh Trúc Phong quốc lầm than, mới có thể bước ra giải cứu chúng sinh.
Tóm lại, hậu quả do hiệu ứng bươm bướm này tạo nên, Văn Kinh không tiếp nhận nổi.
Tương lai Trúc Phong quốc có thể sinh tồn hay không, lại phải dựa vào hai con súc sinh lông đen này.
Hai con cự ưng, chính là yêu thú năm đó chủ nhân Bát Phong nhai nuôi dưỡng trước khi phi thăng linh giới, đã trên ngàn tuổi, tu vi đang là trung kỳ kim đan, ngay cả mấy vị phong chủ của Thanh Hư kiếm tông cũng chưa chắc là đối thủ của nó.
Chúng nó ghét nhất người ngoài đến Bát Phong nhai, hở tí là khiêu khích chiến đấu, khi tức giận sẽ ném họ vào hàn đàm cho tự sinh tự diệt.
Quý Khả Tình đáp xuống đỉnh núi, lăn lộn vài vòng, tay giơ trường kiếm lên, cắn chặt răng.
Vốn là lúc đoàn người Vọng Nguyệt phong tìm kiếm linh thạch, bị cự ưng khiêu khích. Tính cách Quý Khả Tình mạnh mẽ nhất, chọc giận hai con súc sinh lông đen đó, vì thế bị cự ưng truy đuổi không tha. Chúng nó túm rồi thả, thả rồi lại bắt Quý Khả Tình như mèo vờn chuột, làm người ta không thể nhịn nổi.
Hai phiến mây đen chớp mắt đã đến, luẩn quẩn trên đầu ba người, khi giang cánh dài đến hai bốn hai lăm trượng, che phủ cả mặt trời. Tiếng kêu quái dị vang lên chói tai, vọng lại trong đầu, kêu ong ong.
Đột nhiên, cái bóng màu đen to lớn nhào thẳng xuống, cuốn cả bốn người vào vòng đấu.
Cánh mang theo kình phong, thổi thân thể lảo đảo ngả nghiêng. Bất chợt, Văn Kinh bị một sức mạnh muốn gãy xương túm lấy, bay lên không.
Móng vuốt to lớn kẹp thân thể cậu, làm cậu không thể động đậy.
Sư đệ! Giọng Quân Diễn Chi khẩn cấp.
Cự ưng đó một vuốt trảo lấy Văn Kinh, vuốt kia lại thò tới Quý Khả Tình, ý đồ bắt cả hai người bay lên. Văn Kinh bị cự ưng làm choáng váng đầu óc, quay đầu nhìn, chỉ thấy trường kiếm trong tay Quân Diễn Chi đột nhiên phát ra linh quang cường liệt màu lam nhạt, chém vào vuốt cự ưng.
Móng vuốt cự ưng hoảng loạn thu lại, tạm thời buông Quý Khả Tình ra, túm lấy Quân Diễn Chi.
Sư huynh cẩn thận!
Thoáng chốc, cự ưng túm lấy Quân Diễn Chi, bay lên không.
Thân thể bị siết chặt đau đớn, Văn Kinh chỉ có thể dùng khóe mắt nhìn Quân Diễn Chi, bên tai là gió lạnh vù vù. Chỉ nghe hắn ôn hòa, nhẹ giọng an ủi: Sư đệ đừng sợ.
Đệ không sợ!
Tim Văn Kinh đập như trống.
Trong văn từng viết, năm đó cự ưng được chủ nhân Bát Phong nhai dạy dỗ nhiều năm, cho dù không thích cũng rất ít sát sinh.
Thình lình, thân thể cự ưng đột nhiên lao thẳng xuống, Văn Kinh nhắm chặt hai mắt, thân thể bị thả ra, cậu không kịp thi triển thuật ngự phong, tõm một tiếng rơi vào nước.
Nước đầm rét lạnh ùa vào tai, Văn Kinh không nghe được cái gì.
Nước ở đây quả nhiên có chút kỳ quái.
Tê tê ngứa ngứa lại còn nhoi nhói, trong đầu Văn Kinh xuất hiện hết cảnh này sang cảnh kia, gương mặt Lộ Vân Phi ở ngay trước mắt, hiền từ vô cùng, nhưng đột nhiên dữ tợn lao vào trong thân thể cậu.
Văn Kinh tức giận túm cánh tay mình, muốn kéo Lộ Vân Phi trong người ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!