Trong mơ hồ, từ xa truyền đến tiếng chim kêu ríu rít, Văn Kinh hé mở mắt. Quanh người cậu được bao phủ hơi ấm, thoải mái như đang nằm trong giường nhà mình.
Cậu nhẹ cử động thân thể, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam ấm áp: Tỉnh rồi?
Văn Kinh dại ra, lập tức lúng túng ngồi dậy:
"Sư huynh, tối qua đệ ngủ như chết, có phải hại huynh cả đêm mất ngủ?"
Quân Diễn Chi như cười như không, con mắt dài nhìn ra ngoài động:
"Huynh cũng ngủ một chút, không ngại."
Ngủ một chút, tức là không ngủ ngon, ngay cả dưới mắt cũng đã có vết thâm xanh…
Vốn muốn lưu ấn tượng tốt cho sư huynh, cùng hắn nói chuyện, sao tối qua đột nhiên buồn ngủ như heo chết chứ?!
Sắc trời hơi sáng, không khí trong núi trong trẻo sau mưa.
Văn Kinh leo ra khỏi động, ngẩng đầu nhìn, hạt nước đọng trên lá xanh mới trên cành, từng giọt từng giọt, rơi lên người, khá lạnh lẽo.
Quân Diễn Chi cũng ra khỏi sơn động, vuốt lại y phục hơi nhăn trên người.
Văn Kinh lặng lẽ nhìn qua, chỉ cảm thấy sắc mặt sư huynh xanh trắng, khóe môi nhẹ cong, tâm trạng dường như còn tốt hơn tối hôm qua.
Lòng cậu không khỏi có chút thoải mái.
Tối qua tuy không cẩn thận ngủ mất, nhưng Văn Kinh cậu quả nhiên là quả vui vẻ. Ngủ cùng sư huynh một đêm, tâm trạng người này đã tốt hơn nhiều, cũng coi như thành tựu…
Đang nghĩ ngợi lung tung, lại nghe Quân Diễn Chi gần đó nói:
"Nhị sư huynh, chúng tôi ở đây."
Văn Kinh nhìn theo mắt hắn, chỉ thấy khu rừng rậm rịt không một bóng người. Không bao lâu, một con gió vút qua, một nam tử bay đến từ xa, vô thanh vô tức.
Hạ Linh mặc trường sam màu xám nhạt ống tay hẹp, dừng lại không xa hai người, lạnh lùng nhìn một cái.
"Nên lên đường rồi, đi."
Văn Kinh thầm thấy không hay, thấp thỏm bất an.
Cái này không phải là nội dung vốn có.
"Sau khi Quân Diễn Chi ra khỏi động, rất lâu không quay về, vì tự hắn có linh khí bao quanh, Liễu Thiên Mạch không đi tìm. Cho đến sáng sớm, linh khí đột nhiên biến mất.
Liễu Thiên Mạch và Hạ Linh tìm khắp nơi không thấy, lại đến cạnh vách núi có mọc mấy cây đào, tìm được một trận truyền tống cổ xưa, trên mặt đất còn giữ lại dấu vết nhàn nhạt, nhất định vừa sử dụng qua.
Liễu Thiên Mạch lo lắng cho sự an toàn của Quân Diễn Chi, muốn đuổi theo, nhưng trận truyền tống đó lại không chút động tĩnh nào. Hóa ra, trận truyền tống này niên đại lâu đời, không đủ sức mạnh, sau khi dùng một lần thì trong mấy năm không thể dùng nữa.
Đá truyền âm trên người hắn chỉ có thể truyền âm trong mấy dặm, vì thế đã hoàn toàn mất liên hệ với Quân Diễn Chi."
____ Trích từ chương 45 [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Nói cách khác, Văn Kinh muốn mau tìm được trận truyền tống đó.
Cậu vốn định buổi sáng sẽ cùng Quân sư huynh tản bộ một chút, ngắm phong cảnh, đi tìm mấy cây hoa đào và trận truyền tống, lại lừa Quân sư huynh bước lên trận, nhưng tối qua lại ngủ như chết, bây giờ mới chịu tỉnh.
Thật là lỡ chuyện…
Quân Diễn Chi nói: Sư đệ, đi thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!