Quý Khả Tình bay đi xa, Quân Diễn Chi dường như lại không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên ngã xuống đất, Văn Kinh hoảng hốt kêu lên: Sư huynh sư huynh!
CPR (hồi sức tim phổi) và hô hấp nhân tạo chỉ sợ không có tác dụng, Văn Kinh đưa một luồng linh khí vào người Quân Diễn Chi, cầm máu cho hắn. Rất lâu sau, nam tử sắc mặt tái nhợt chậm rãi mở ra, nắm tay Văn Kinh.
Sư huynh!
Văn Kinh dìu hắn ngồi dậy.
"… Sao đệ lại đến đây?" Khóe môi Quân Diễn Chi hãy còn dính máu, nhìn cậu.
"A… đệ không ngủ được, nửa đêm ra ngoài… ừm, tìm con mãng xà kia…" Văn Kinh không giỏi nói dối, đổ đầy mồ hôi.
Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, rồi lại cứng rắn dời mắt đi, nói:
"Đa tạ đệ tương cứu, huynh cảm kích không thôi."
Văn Kinh đầy khổ sở.
Mấy câu này vốn nên là nói với Quý Khả Tình, bây giờ lại bê y xì cho cậu.
Cậu chỉ đành hỏi:
"Sư huynh, tối nay là sao vậy?"
Quân Diễn Chi cân nhắc rất lâu, thấp giọng nói: "Huynh cũng không rõ lắm. Tối nay phụ trách tuần núi, từ xa nghe có âm thanh thần thần bí bí. Huynh không biết đó là yêu thú hay người, vừa muốn đi tới điều tra, lại cảm thấy xung quanh xao động, có một luồng sát khí cực mạnh tấn công đến.
Huynh vội xuất chiêu, dường như đã đánh trúng gì đó, có người thét lên, nhưng huynh lại bị trọng thương, mất ý thức, linh khí xung quanh thì tự động tản ra.
"Linh khí tự động tản ra, cũng như chảy máu, không thể khống chế, là dấu hiệu sắp chết. Vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc… Văn Kinh thuận lời nói:"Không phải sư huynh có bùa ẩn thân sao, sao lại bị người ta phát hiện hành tung dễ dàng như thế?Tối nay huynh không mang theo bùa ẩn thân.Tại sao?
"Quân Diễn Chi chần chừ một chút, nhẹ giọng nói:"… Vì rất mắc, huynh muốn để dành.
"Văn Kinh sửng sốt nhìn hắn. Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], Quý Khả Tình không hỏi vấn đề này, nhưng khi Văn Kinh đọc, trực giác thấy ở đây là một bug, hôm nay nôn nóng hỏi ra, không ngờ lại là đáp án như thế. Tham tài như thế, thật manh…"Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng không dùng bùa ẩn thân, đệ không biết chúng ta… nghèo sao?
"Quân Diễn Chi nhìn cậu."Tại sao người đó không giết huynh?… Không hiểu.
"Vì Mục Chi Thu tập kích hắn đã chết rồi! Tối nay thân thể Mục Chi Thu suy yếu, một kích của Quân Diễn Chi, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của gã, đã chết rồi. Mà thi thể thì đang… Quân Diễn Chi nói:"Lẽ nào gã đã chết rồi?
Không bằng chúng ta đi xung quanh tìm thử.Văn Kinh nói:Sát khí tập kích Quân sư huynh đến từ hướng nào?
"Quân Diễn Chi chỉ một mảnh rừng tối đen xa xa, âm u ghê rợn làm người ta không rét mà run. Văn Kinh dìu hắn, có chút kích động:"Chúng ta đi xem thử.… Nếu người đó không chết, thì sẽ…
"Văn Kinh nhẫn nại nhìn hắn:"Quân sư huynh đừng lo lắng, có đệ bảo vệ huynh.
"Quân Diễn Chi lập tức ngậm miệng, nhàn nhạt liếc nhìn cậu:"… Được."
Văn Kinh dìu hắn chậm rãi đi tới, đi mấy chục bước, nhờ ánh trăng, chỉ thấy trên mặt tuyết bị nứt ra một cái động, trên mặt đất có một thi thể cứng ngắc.
Văn Kinh đặt Quân Diễn Chi ngồi xuống, đi tới lật thi thể lại.
Tuổi tác tầm ba mươi bốn ba mươi lăm, hao gầy cao nhỏng, trên mặt trái có một cái nốt ruồi, vẻ mặt âm trầm khủng bố, đã đông cứng từ lâu.
Quân Diễn Chi sửng sốt:
"Là Mục Chi Thu của Thiên Hoành phong."
Thật đúng là gã!
Không tồi không tồi… đại công cáo thành, có thể kết thúc rồi…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!