Chương 11: Huynh là thiên tiên ngoài cửu trùng

Thạch thất tối đen, lạnh lẽo lại tĩnh mịch.

Quân Diễn Chi ôm eo Văn Kinh nhảy xuống, mặt không biểu cảm: … Đến rồi.

"Đa tạ Quân sư huynh."

Hai chân Văn Kinh chạm đất, vội chạy vào nhà.

Đốt nến lên, chăn trên giường gồ lên một cục.

Văn Kinh nhẹ nhàng ôm lấy đại quy.

Con mắt như hạt đen nhìn cậu, không nghênh hợp cũng không kháng cự, tứ chi thì hơi động.

Vừa muốn ôm ra ngoài, quay đầu, trong nhà đã có thêm một người, thân hình thon dài, vẻ mặt hơi mơ hồ dưới ánh nến, đang chậm rãi nhìn xung quanh.

Văn Kinh đưa con rùa cho Quân Diễn Chi, sờ đầu nó:

"Phòng này hơi trống."

"Vốn là để cho mười lăm người ở, đương nhiên có vẻ trống."

Quân Diễn Chi nhận con rùa ôm vào lòng, nhưng vẫn đứng đó, không có ý định đi.

Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn hắn. Đứng đó không đi, là muốn tiếp tục ở lại làm khách sao?

Cậu thử hỏi:

"Quân sư huynh có vội về không? Không bằng ngồi xuống nói chuyện?"

Vốn cho là hắn sẽ chối từ, không ngờ Quân Diễn Chi lại nói: Cũng được.

Nói xong, hắn ngồi xuống cái ghế cạnh bàn, đặt rùa lên đùi.

Văn Kinh ngẩn người ngồi xuống, tuy cũng cao hứng, nhưng không biết phải nói gì, nhất thời không lên tiếng, chau mày liều mạng tìm đề tài.

Quân Diễn Chi tỉnh bơ nói:

"Đang nghĩ gì? Trông khổ não quá."

Văn Kinh lặng lẽ cúi đầu, nói:

"Đệ có chuyện không rõ."

Chuyện gì?

"Văn Nhân Mộ của Thiên Hoành phong, rõ ràng thấy hắn rất tốt, là chính nhân quân tử, tại sao thị phi bất phân, giúp Ngô Anh kia giảo biện?"

Quân Diễn Chi thờ ơ nói:

"… Không phải nhân phẩm của hắn kém, mà là tầm thường vô năng, tự đại hộ đoản, ngay cả người dưới tay mình cũng không phân biệt rõ. Hắn bị Ngô Anh lừa gạt dễ dàng, chỉ tin lời phiến diện, tâm tư thiên vị, nên cảm thấy chúng ta mới là kẻ ăn hiếp Ngô Anh."

Văn Kinh chậm rãi gật đầu:

"Đám người của Thiên Hoành phong đó, cũng bị lừa gạt?"

"… Đại khái là thế. Giả sử Ngô Anh dám nói ra sự thật, chỉ sợ sẽ không có quá nhiều người ra mặt cho gã. Không quản được linh thú, là sơ suất, có thể tha thứ. Nhưng cố ý thả linh thú đến ăn trộm linh thảo của chúng ta, thì là tâm địa bất lương, bị đánh cũng đáng đời."

"Tiếc là chúng ta không có chứng cứ, chứng minh gã tâm địa bất lương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!