Chương 10: Trên đời chỉ có sư huynh tốt

"Sư huynh đừng giết gã!" Văn Kinh hoảng loạn kêu to.

Chưởng của Hạ Linh chém xuống, linh khí trào ra, ngực Ngô Anh bị trúng đòn, thân thể bay ra mười mấy bước, thổ huyết ngã xuống, không biết sống chết.

Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn.

Sát hại đồng môn, tội danh sẽ bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Thanh Hư kiếm tông.

Nhị sư huynh này không phải đang bế quan sao, tự dưng lại chạy ra làm chi?!

Hạ Linh lạnh lùng nói:

"Chết không được, đệ tìm đại sư huynh đến giải quyết đi."

Nói xong, thân ảnh xám đậm đó nhảy vọt lên không, biến mất.

Văn Kinh nôn nóng không biết làm sao, dùng dây thừng cột Ngô Anh lại, đi tới chỗ Liễu Thiên Mạch.

Liễu Thiên Mạch và tam sư huynh Bành Thiệu đang nói chuyện, nghe nói cả kinh, đi theo Văn Kinh, lại nghe thấy trong hàng rào mơ hồ truyền ra tiếng người cãi nhau. Sắc mặt hắn lạnh lẽo nhìn vào trong vườn, cất bước vào.

Ba đệ tử đứng trong vườn, luống ca luống cuống dìu Ngô Anh đã hôn mê bất tỉnh, tức giận trừng mắt với Liễu Thiên Mạch.

Người đi đầu có tu vi trúc cơ, âm trầm nói:

"… Yêu thú không hiểu chuyện ăn mấy gốc linh thảo của các ngươi, cũng không cần phải đánh hắn thành thế này chứ?"

Một người thấp lùn khác nói:

"Thương tổn đồng môn, nên xử tội gì!"

"Nếu không phải Ngô sư huynh sau khi trọng thương truyền âm về cho chúng tôi, các ngươi có phải muốn giết hắn luôn không?"

Liễu Thiên Mạch bình tĩnh nói:

"Các vị nói vậy là sao? Linh thú của gã nhiều lần phá hoại vườn của chúng tôi, vừa rồi lại muốn thiêu vườn chúng tôi, chúng tôi bị ép mới buộc phải xuất thủ."

Ba người lập tức đại nộ, người đi đầu nói:

"Nói bừa, đã đả thương người rồi, để xem ta làm sao báo lại cho tông chủ!"

Nói xong, ba người đỡ Ngô Anh đi.

Liễu Thiên Mạch quay đầu nhìn Văn Kinh, sầm mặt nói:

"Nhị sư huynh của đệ đâu?"

"Không, không biết, nói một câu bảo đại sư huynh giải quyết, rồi bay đi."

Liễu Thiên Mạch thầm chửi một tiếng, cũng bay đi.

Hôm nay, Liễu Thiên Mạch và Hạ Linh bị người gọi đến Ngọc Dung phong, tối khuya chưa về.

Tất cả đệ tử Tuệ Thạch phong biết chuyện này, vội mở hội nghị khẩn cấp ở chủ điện Tuệ Thạch phong.

Sau khi vào phong, Văn Kinh từng gặp các sư huynh một lần, nhưng không quen thuộc, tâm có chút bất an.

Thần sắc mọi người ngưng trọng, đồng loạt nhìn tiểu thú màu hoàng kim giãy dụa dưới đất.

Văn Kinh kể lại từ đầu đến đuôi, rồi chờ nghe dạy bảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!