Tiêu đề: Hôm nay là một ngày đẹp trời
Mặt trời chói chang ngay trên đỉnh đầu.
Trình Diệp nín thở, không dám thở mạnh, chỉ xoa xoa đôi mắt đau nhức vì ánh nắng gay gắt.
Khi cúi xuống, cô mới nhận ra điện thoại của mình được cài đặt chế độ đồng hồ mười hai tiếng.
Vậy nên, dù màn hình vẫn hiển thị mười hai giờ, nhưng lần này khác biệt—
Giờ là mười hai giờ trưa!
Không khí ngột ngạt, hơi nóng bao bọc khiến cô thở không đều.
Một chiếc xe ba gác bằng sắt lăn qua con đường đá vụn nứt nẻ, tiếng lạch cạch xen lẫn những giọng nói thổ ngữ từ khắp nơi.
Mùi dầu của bánh rán tráng trứng hòa lẫn với mùi bụi đất tanh nồng, cùng nhau chui vào mũi. Trên cột điện nghiêng ngả, những tờ quảng cáo nhỏ dán lệch lạc, quăn góc.
Mọi thứ đều sống động, sáng rõ, ấm áp. Sống thật tuyệt, mặt trời thật tuyệt!
Cô ngẩng đầu, tham lam đón lấy ánh nắng chói chang, cảm giác máu trong người dần ấm lên.
"Giấc mơ, cuối cùng đã tỉnh chưa?" Cô lật mặt sau điện thoại, nụ cười của Trần Đạt hiện lên, quen thuộc mà thân thiết.
Giấc mơ trong giấc mơ trong giấc mơ trong giấc mơ… Sáu lần lặp lại, cuối cùng đã kết thúc?
Còn chưa kịp định thần, một tiếng còi xe chói tai vang lên. Một luồng hơi nóng dữ dội bất ngờ đập vào lưng cô!
Khi phản ứng lại thì đã quá muộn. Trình Diệp quay đầu, ngay khoảnh khắc đó, một chiếc xe hơi như con thú mất kiểm soát lao vút trong con hẻm hẹp, đầu xe sượt qua vai cô, lao tới.
Trình Diệp theo bản năng né tránh, nhưng chân lại vấp phải phiến đá lồi lên, cả người ngã nhào về phía chiếc xe đang lao tới—
Trong cú va chạm mạnh, nụ cười của Trần Đạt trên điện thoại văng khỏi tầm mắt cô.
Lần thứ bảy…
Nhanh thế sao?
Chiếc xe sượt qua mép tường, phanh gấp dừng lại, đuôi xe cuốn lên một đám bụi, bao phủ lấy cô.
Đau, đau, vẫn là đau.
Những giọt máu rỉ ra từ lòng bàn tay, đầu gối truyền đến cơn đau nhói vì bị đá vụn cọ xát, khuỷu tay chạm đất trước dường như mất cảm giác. Cô nghe thấy tiếng cửa xe bị đẩy mạnh, bản lề kim loại phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai, tiếp theo là những bước chân hối hả, lộn xộn.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một gương mặt đeo khẩu trang đen.
Chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp đến lông mày, chỉ để lộ đôi mắt đầy tơ máu, đang hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cô.
Hệ thống định vị trong xe lặp lại một cách máy móc: "Anh đã đi lệch tuyến đường, đang tính toán lại lộ trình…"
Chưa dứt lời, tài xế đột nhiên quay người trở lại xe, cửa xe bị đóng sầm với một tiếng "ầm" lớn.
Động cơ gầm rú, lốp xe rít lên, chiếc xe vừa đâm cô lao vút đi.
Những mảnh đá vụn bắn lên, đập vào người Trình Diệp.
Tài xế gây tai nạn—đã bỏ chạy.
Bụi bay mù mịt, con hẻm cũ kỹ đổ nát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!