Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, còn chưa đợi người bên trong kịp nói gì thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Dương ma ma dẫn theo hai vị cô nương xinh đẹp tiến vào khuê phòng công chúa nhà mình, nhún người hành lễ qua loa cho có lệ.
"Công chúa, giờ lành đến rồi!"
Thạch Yến ngồi trước bàn trang điểm nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay ý bảo Tiểu Hoàng và Tiểu Thanh đến đỡ mình dậy.
Lúc nàng vừa xoay người, chiếc lục lạp trên cổ khẽ phát ra âm thanh êm ái giòn tan, Dương ma ma nhìn đến là ngây ngẩn. Nàng mặc y phục tân nương đỏ thẩm cùng màu với đôi môi, ánh mắt long lanh vừa ngây thơ vừa quyến rũ, thân hình nhỏ nhắn tưởng như chỉ cần động mạnh vào là vỡ vụn ra ngay!
Nam nhân nào thấy nàng như vậy mà không có một chút động lòng, thành thật mà nói chính là chắc chắn hắn ta đã đoạn tụ mụ nội nó rồi!
Dương ma ma sau khoàng thời gian ngắn kinh diễm, rốt cuộc cũng nhớ nhiệm vụ chính khiến mình phải đến đây hôm nay, vội vàng thúc giục hai cô nương bên cạnh giúp nàng trùm khăn hỉ, thay đổi một chút trang sức cho phù hợp với tập tục của Tây Oa Thiên quốc,... Mà nhân vật chính của tất cả mọi chuyện
- Thạch Yến đang vô cùng chán nản ngồi cuộn trên ghế tiếp tục ngáp ngắn ngáp dài.
Chán muốn chết mà!
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Hàn Thiên Quân đến cầu hôn. Thạch Yến nghĩ đến đây, rốt cuộc cũng nhịn không được mà đỏ mặt...
Đúng, nàng đỏ mặt! Nhưng không phải là do thẹn thùng e ngại, mà là do tức giận.
Nàng hận chết cái tên dâm tặc vừa gặp liền muốn XO nàng, hận chết hắn!!! Hôm đó nếu không phải mẫu hậu nàng tới đúng lúc, còn may mắn hơn là người không có vào phòng nàng, nếu không nàng thật không dám tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
Vã lại hắn ta không những dâm tặc mà còn là tên mặt dày, tên mặt than đáng chết, sau khi làm cái chuyện chẳng quan minh chính đại kia không hối hận đã đành, còn quay sang liếc mắt nàng, nói nàng sớm muộn gì cũng thuộc về hắn.
Nàng không tin! Nàng nhất định đào hôn, cho dù hắn có đẹp hơn nữa nàng vẫn đào hôn!!
Nhưng mà... con mẹ nó ý định bỏ trốn còn chưa kịp nghĩ, hắn vừa về nước liền đem theo đám rước đến đón nàng. Hôm đó nàng có thể dùng lí do còn chưa thành thân cự tuyệt, thành thân rồi nàng chẳng phải như con cá nằm trên thớt mặc hắn định đoạt hay sao?
Càng nghĩ, Thạch Yến càng có loại xúc động muốn cắn người. Hừ! Tiếc là người nàng muốn cắn hiện tại còn đang cùng phụ hoàng nàng bàn việc ban giao hai nước không có ở đây.
Nữ tử chung quy vẫn là nữ tử, chuyện đại sự cả đời bị người ta coi như món hàng giao dịch mà định đoạt qua lại nàng cũng có chút không hài lòng. Lúc trước còn có thể vì mục tiêu tu thành sâu lười cao cao tại thượng mà làm lơ cho qua, nhưng hiện tại đừng nói đến, mơ cũng đừng mơ, nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc sang nước láng giềng làm hoàng hậu sống cuộc đời an nhàn vui sướng.
Thiên a, nàng không bị tên hôn quân kia hành cho chết cũng là may mắn tu mười tám kiếp rồi!!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền từ đại sảnh vào cắt đứt mạch suy nghĩ hỗn độn của nàng.
Nha hoàn Tiểu Thanh từ khi nghe nàng không ngừng phê phán Hàn Thiên Quân, nào là hắn vô sĩ ra sao, vô lại như thế nào,... vân vân và mây mây đủ thứ chuyện xấu trên trời dưới đất. Hoàn toàn thành công bị nàng tẩy não, so với công chúa nhà mình còn muốn ghét hắn ta hơn: "Công chúa... Hu hu, người chịu nhiều thiệt thòi rồi!"
Thạch Yến cảm thấy rất uất ức, rất tủi thân, bên trong khăn hỉ lặng lẽ nhai bánh hoa quế, phát ra vô số thứ âm thanh hỗn độn. Tiểu Hoàng so với Tiểu Thanh thông minh hơn nhiều. Đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói vớ vẫn của chủ tử mà sa đọa tư tưởng: "Tiểu Thanh a! Người mụi nên thương tiếc chính là phò mã tương lai của chúng ta kìa!" Lấy công chúa vô dụng của nàng về không biết phải tổn thất bao nhiêu.
Này nhé, hôm qua nàng ở chỗ hoàng hậu nhiều chuyện, vô tình thấy được sính lễ Tây Oa Thiên quốc đưa tới, tùy tiện nhặt một thứ đem về cũng khiến người biến thành giàu có ba đời a~
Thạch Yến đối với lời này của Tiểu Hoàng đương nhiên nghe không lọt tai, càng ra sức nhai miếng bánh trong miệng, sức nhai quá lớn, không lâu sau liền bị Dương ma ma phát hiện: "Công chúa... người... người như vậy còn ra cái thể thống gì nha!?"
Tân nương trước khi xuất giá đều phải kiên kỵ thức ăn, đây là tập tục tục toàn thiên hạ không ai không biết, không ai không giữ mà nàng cư nhiên còn dám lén ăn?? Bà già như bà nếu không phải ngại thân phận nàng cao quý thì sớm đã theo thói quen cho nàng chép phạt một trăm lần tam tòng tứ đức xong xuôi mới được xuất giá rồi!!!
"Dương ma ma, ngươi đây là đang trách bản công chúa sao? Ngươi có biết ta bị bỏ đói từ tối hôm qua đến giờ tâm tình rất bất ổn không???" Thạch Yến không kiên nể buông lời đe dọa. Hừ! Đối nàng làm gì nàng đều chấp nhận, chỉ duy đối nàng không cho ăn không cho ngủ... kẻ nào dám nàng liền liều với kẻ đó!
Dương ma ma nhất thời căm nín, lặng thin nhìn nàng không chớp mắt.
Ai nói công chúa thay đổi rồi? Ai nói công chúa hiền lành tốt tính rồi?? Kẻ nào tung tin này lão nương phanh thây kẻ đó ra!!!
"Phế vật vẫn hoàn phế vật!" Một giọng nói chanh chua từ cửa truyền vào cắt đứt trò chuyện của những người trong phòng. Thạch Yến không cần nhìn cũng biết người tới là ai.
Ghét nàng như vậy, còn có thể đanh đá thành như vậy... ngoài Dung quý phi ra trên đời e rằng không có người thứ hai!
"Còn tốt hơn những người so với phế vật cũng không bằng!" Khóe môi nàng trong khăn hỉ cong lên thành một nụ cười mỉa mai, hoàn toàn có thể hình dung được gương mặt người gọi Quý phi kia bên ngoài đang vặn vẹo khó coi tới mức nào.
Dung quý phi từ trước đến giờ đều chưa từng nếm qua lời lẽ công kích như vậy, nhất thời nghẹn họng trân trối, muốn nói lại không biết nên nói cái gì. Thạch Yến trước nay ức hiếp người khác hoàn toàn là dùng vũ lực, với đầu óc của một phế vật như nàng hoàn toàn không đủ thông minh để nói ra những câu sâu cay. Chuyện này có chút khiến Dung Ái không chuẩn bị kịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!