Hiển nhiên, Hàn Thiên Quân không tốt đến mức thạt sự muốn dìu La Tĩnh dậy. Bởi vì hai bàn tay vừa lồng vào nhau, La Tĩnh chỉ mới dồn hết sức lực vào cánh tay lộm cộm đứng lên đã cảm hất hẫng một cái, theo quán tính lần nữa rơi xuống đất. Mông gã vốn bị Yến Thanh đá một cước đến bầm đen, lần này lại xui rủi kiểu gì ngồi trúng một thanh gỗ nát từ sạp hoa quả, bề mặt thanh gỗ này bén nhọn lại cứng rắn, mà lực đạo khi gã ta té xuống cũng không hề nhỏ.
Chỉ nghe một tiếng thét như heo bị chọc tiết vang lên, cả con đường phố chợ ồn ào náo nhiệt thoáng cái im lặng như tờ, mọi người đều thay gã hít lạnh mấy hơi.
"Tên khốn kiếp! Ta muốn băm thây ngươi thành vạn đoạn!! Dám cả gan chơi ta?" La Tĩnh đau đến đầu óc cũng bị thiêu trụi, nào còn nhớ đến mới mấy phút trước gã còn cảm thấy người này là đại nhân vật không nên đắt tội.
Gã ở kinh thành hống hách đã lâu, cho dù có làm ra chuyện gì tày đình cũng có phụ thân đứng ra thu xếp cho gã. Ai bảo Hàn Kiến thân là hoàng thúc của Quân vương, lại còn cần đến phụ thân gã ở trong cung tiếp ứng?! Có việc cầu phụ thân gã, đương nhiên đối với gã cũng không thể trưng ra một bộ mặt thối!
Còn Quân vương?
Ha! Cái phế vật bù nhìn kia thì có cái gì phải sợ?!
Mà vị "phế vật bù nhìn"đó hiện tại đang đứng trước mặt gã, trưng ra nụ cười hối lỗi tiêu chuẩn theo công thức, giọng điệu hòa nhã nhưng lại thiếu mất một phần ăn năn: "Ta nào có dám, chỉ là nhỡ tay, nhỡ tay..." Nói xong lại tiếp tục đưa tay về phía gã.
La Tĩnh nhìn cái bộ dạng cười đến là híp mắt thành một đường của hắn, rõ ràng làm sao cũng thấy người này tâm mang thiện chí, vô cùng chân thành... nhưng sống lưng của gã không hiểu vì cớ gì lại đổ ra từng chập mồ hôi lạnh, không dám lập tức nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt nữa.
Thấy gã hồi lâu không cử động, càng không có ý định đứng lên, Hàn Thiên Quân cuối cùng cũng thu về bàn tay cùng tươi cười trên mặt. Hắn đứng thẳng lưng, diện vô biểu tình rút từ thắt lưng ra một chiếc khăn tay lụa đen thêu họa tiết rồng vàng, cẩn thận tỉ mỉ chùi sạch chỗ đã từng bị La Tĩnh chạm qua.
Nhìn đến chiếc khăn tay có chút quen mắt, Thạch Yến chợt nhớ tới thứ lúc nảy hắn đã từng dùng để lau tay cho nàng trên xe, tựa hồ cùng cái khăn này không khác biệt. Đang tò mò, lại thấy Hàn Thiên Quân tùy tùy tiện tiện ném khăn xuống đường, Yến Thanh bên cạnh không tiếng động, không biểu cảm cúi người nhặt lấy cầm trên tay.
"Này...?" Nàng mơ hồ hết nhìn thứ trên tay Yến Thanh lại nhìn sang Hàn Thiên Quân, giống như đang tìm câu trả lời.
"Cái khác" Hàn Thiên Quân không đầu không đuôi đáp lại, nhưng là Thạch Yến cũng đã hiểu.
Hai cái khăn. Người này ra đường lại nhét theo một đống khăn tay giống nhau làm cái gì chứ? Bệnh hả?!
Nhưng mà nàng chú ý đến chuyện này làm chi nga? Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn tỏ vẻ khinh thường ra mặt như vậy với La Tĩnh làm chi? Không phải hắn luôn muốn diễn vai nhu nhược trước mặt quần thần trong triều hay sao? Nếu hôm nay sự tình truyền đến tai vị phụ thân nhất phẩm của La Tĩnh, chẳng phải sẽ dấy lên hoài nghi không đáng có à?
Mà Lam Tĩnh bên này hiển nhiên cũng bị hành động này của hắn chọc cho xù lông lên.
Lau tay? Người này như vậy lại dùng một vẻ ghét bỏ thứ dơ bẩn lau đi nơi gã mới chạm qua?!
"Ngươi là ai, mau khai tên họ ra, để xem ta có dẫn người đến tiêu diệt tận gốc cả nhà ngươi hay không!!!" La Tĩnh vùng vằn tự đứng dậy, bước chân loạng choạng không quy tắc, run run ngón tay muốn lần nữa chỉ thẳng vào mặt Hàn Thiên Quân. Nhưng có lẽ vết thương trên người đã phần nào nhắc nhở gã hậu quả của việc này, vì thế ngón tay vốn đang đưa lên giữa chừng lại bị gã tự mình ép đem trở về.
Thạch Yến thầm nghĩ, người này coi như có chút tinh mắt, tuy nhiên miệng lại quá không thông minh, toàn nói lời tìm chết!
Nàng ung dung bước lên một bước, quy cũ đứng bên cạnh Hàn Thiên Quân, mắt hạnh khẽ nhướn, rõ ràng là thấp hơn La Tĩnh nhưng lại tạo cho đối phương cảm giác bức bách như bị đè đầu cưỡi cổ. Trên mặt nàng là một tia giễu cợt pha lẫn xem thường không hề che giấu: "La Tĩnh? Xem ra phụ thân ngươi dạo gần đây ở trong triều dường như cũng quá thuận buồm xuôi gió rồi hử?"
La Tĩnh nhất thời bị tức giận làm cho rối trí, không hề nhìn ra ý uy hiếp trong câu hỏi kia, hùng hùng hổ hổ đáp: "Đủ, diệt môn bọn điêu dân các ngươi là đủ!"
Hàn Thiên Quân vuốt tóc nàng, thay trắng đổi đen mà giở giọng cưng chiều: "Bảo bối, kẻ này làm hư mất thịt quay của nàng. Nhưng hắn lại có quan lớn chống lưng, nàng nói xem vi phu tài hèn sức mọn, làm sao đấu lại với người ta đâu?" Nếu chỉ cần nghe thanh âm mà không nhìn sắc diện, người khác khẳng định sẽ tin rằng hắn là đang sợ hãi bất lực. Nhưng trên khuôn mặt yêu nghiệt kia ẩn hiện toàn là ý cười nhàn nhã, ghép với giọng điêu run rẩy nọ lại thành ra khiêu khích hết sức rõ ràng.
Trái lại lần này Thạch Yến ngoài ý muốn không bị lời nói của hắn làm cho quá nhiều buồn nôn, chỉ là khóe môi co rút một cái.
Kháo! Là tên khốn nào tự ý đem thịt quay của nàng ném ra đường chứ?! Còn ở đây giả vờ giả vịt trút hết tội lỗi lên đầu người ta?!
Thạch Yến vốn ban đầu chỉ là có lòng hảo tâm muốn nhắc nhở gã họ La này một chút, tuy nhiên hiện tại lại không cần nữa. Ánh mắt gã ta vừa mới nhìn nàng, nàng còn không rõ hay sao?
Đàn ông mơ ước dung mạo diễm lệ của nàng không thiếu, thiếu chính là những kẻ còn an an ổn ổn giữ được mơ ước đó trong lòng! Nàng chán ghét nhất chính là ánh mắt dơ bẩn hèn mọn của bọn họ dán trên người nàng, chán ghét bọn họ đối với nàng nảy sinh những ý nghĩ đê tiện hạ lưu, càng chán ghét những kẻ ham mê nữ sắc, lăng nhăng thành tính...
Nàng dịu dàng đối với Hàn Thiên Quân cười một tiếng, cả khuôn mặt rực rỡ như hoa, sóng mắt lưu chuyển khẽ ở trên vai hắn giả vờ đánh một cái: "Người chỉ thích cợt nhã nha. Tên này có bản lãnh gì? Người còn cần phải ra tay hay sao?!" Hàm ý khinh thường rõ hơn ban ngày, tỏ rõ nàng vốn không hề đem vị thiếu gia họ La nào đó vào trong mắt.
Cuộc đời La Tĩnh sống gần hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta chà đạp tự tôn đến mức thê thảm như hôm nay, còn là chà đạp ở giữa phố chợ đông đúc, quả thật là trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa còn là bị một nữ tử dung mạo tuyệt trần chà đạp...
Xưa nay gã ta tự tung tự tác thành thói, dĩ nhiên đối với loại thiệt thòi này nuốt không trôi. Nữ nhân gã đã nhắm trúng, còn có kẻ không có mắt muốn tranh giành? Chết đi!
Tuy là trong đầu đang nghĩ ra ba trăm sáu mươi kế muốn diệt trừ tận gốc ba kẻ trước mặt, nhưng gã hiểu rõ bây giờ thân cô thế cô, tạm thời cứ tha cho bọn chúng một ngày: "Ngươi có gan thì báo ra danh tính, để xem xem ta có bản lãnh gì!"
Chỉ sợ nói ra hù ngươi mất mật!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!