Phủ quốc sư, luyện dược đường.
Phong Chi Danh đang ngồi trên nhuyễn tháp nhìn hai con cương thi trước mặt nhảy qua nhảy lại.
Hắn đã nghiên cứu thuật luyện cương hơn một năm trời rồi nhưng cứ mãi thất bại.
Mấy con cương thi này ngoài nhảy và nhảy ra thì chẳng làm được gì khác, sức tấn công vô cùng kém, ắt hẳn là hắn đã mắc lỗi sai ở đâu rồi.
Hoặc là bản thể cái xác vốn đã vô dụng như vậy?
Mấy cái xác mà Phong Chi Danh luyện đều lấy từ đám tử tù bị chặt đầu không ai nhận lãnh.
Hắn nhận xong mang về vá đầu lại, dùng đủ loại thuốc bổ trên người chúng, tiêu tốn không ít tiền của rồi mà vẫn chẳng có tiền đồ gì.
Một lần nữa hắn càng khẳng định là bản thể cái xác có vấn đề.
Nhưng mà, muốn tìm một cái xác tốt sợ là không dễ.
Hắn chẳng thể nào đi giết người, hoặc vả đào mộ nhà người khác trộm xác, mấy chuyện như vậy thật sự rất thất đức.
Sài Thất vừa từ ngoài về, biết được Phong Chi Danh hồi phủ rồi thì ba chân bốn cẳng chạy tới luyện dược đường tìm.
Ở trong phủ này, không ai rành tính của Phong Chi Danh hơn y.
Ngài quốc sư chỉ trừ giờ ngủ mới ở phòng riêng, còn lại toàn bộ thời gian đều ôm khư khư cái luyện dược đường đóng cửa luyện cương và nuôi độc.
Sài Thất luôn cảm thấy nơi này nên đổi tên thành luyện độc đường thì đúng hơn.
"Quốc sư, sao ngài về trễ vậy? Phủ của chúng ta sắp bị người ta đè đầu cưỡi cổ rồi." Sài Thất vừa chạy vô đã vội gào to lên.
Phong Chi Danh bị gào đến thủng tai hỏi:
"Ai dám ức hiếp lũ rắn của ta?"
"Ta không nói đến lũ rắn đó. Phủ của chúng ta bây giờ đã có thêm một người rất quan trọng, ngài quên rồi sao?"
Ai?
Sài Thất đen mặt:
"Quốc sư đừng giả điên với ta. Ta biết ngài hiểu ý của ta mà."
Phong Chi Danh cười nhạt xua tay cho hai con cương thi ngừng nhảy, hỏi: Hắn bị làm sao?
Sài Thất nhanh nhảu đem toàn bộ mọi chuyện từ chuyện Bắc Đường Du phát hiện hình nhân đến chuyện của A Cát kể lại một mạch với Phong Chi Danh, cuối cùng kết luận:
"Phu nhân cực kỳ đau lòng, ăn ngủ gì cũng không vô, sắp sửa ngả bệnh đến nơi rồi. Hôm nay ta đưa phu nhân đi nhận xác A Cát rồi hạ táng, mất hết cả buổi đến giờ mới về tới. Ngài mau qua thăm phu nhân một chút đi. Mấy ngày qua phu nhân luôn hỏi ta suốt quốc sư khi nào mới về?"
Hỏi ta làm gì?
Sài Thất bắt đầu cảm thấy quốc sư nhà y cực kỳ khôi hài, báo hại dây thần kinh của y phải giựt tăng tăng mấy cái gần như đứt phựt.
"Ngài cứ tiếp tục giả điên đi. Còn không phải vì ngay ngày thành thân thì ngài chạy mất dạng, lúc đau lòng cần ngài đến an ủi thì ngài cũng biệt tăm sao? Quốc sư, ngài như thế này không đáng mặt nam nhân nữa đâu."
"Làm nam nhân mà phải khổ vậy thì ngươi cứ xem ta như nữ nhân đi."
...
Phong Chi Danh chống tay lên thành nhuyễn tháp, nghiêng đầu nhắm mắt một lúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!