Quan Tinh Các, tầng thứ 19
Phong Chi Danh đeo mặt nạ bạc cầm một giỏ thức ăn bằng tre tiến vào căn phòng duy nhất trên tầng 19 của Quan Tinh Các.
Quan Tinh Các mà người đời biết có tổng cộng 18 tầng, nhưng sự thật vẫn còn một tầng 19 bí mật nằm ngay dưới lòng đất của tầng đầu tiên.
Đây không phải là nơi tàng trữ kho báu hay cất giữ bí kíp luyện thuật pháp quý giá gì, mà là một lồng giam vô cùng kiên cố được gắn quanh bởi 81 sợi dây xích có khắc bùa chú dùng trấn yểm yêu quái.
Trong lồng nhốt yêu miêu ba đuôi, tục danh Miêu Tam Nương.
Lý do nàng bị nhốt ở đây thì rất đơn giản.
Nàng đã từng giết một vị hoàng đế của Đại Hành.
Phong Chi Danh điềm đạm bỏ giỏ thức ăn xuống cạnh lồng giam.
Mặc dù khoảng cách giữa các song chắn của lồng giam khá lớn nhưng vì có dây xích trấn giữ, Miêu Tam Nương không thể nào thoát hẳn ra được.
Nàng chỉ có thể với tay ra mở nắp giỏ thức ăn, phát giác số rượu Chiết Tử nhiều hơn mọi lần đến chục bình, thuận tay lấy một bình trong số đó lên uống rồi mới hỏi:
"Sao lần này lại mua nhiều thế?"
Phong Chi Danh ngồi xuống sàn, gác hờ một tay lên đầu gối nói:
"Lão Trương bán rượu cũng lớn tuổi rồi, định bán đến cuối tháng này sẽ về quê dưỡng lão. Trong kinh thành chỉ có mỗi ông ấy biết ủ rượu Chiết Tử."
"Buồn nhỉ? Đến cả rượu cũng không được uống."
"Ta đã sai người đến những vùng lân cận hỏi thử có ai bán loại rượu này không? Đợi một thời gian nữa xem sao."
Miêu Tam Nương uống một hơi cạn bình rượu rồi lắc đầu:
"Không cần! Thói quen không tốt này cũng đến lúc nên bỏ rồi. Đêm nay uống sạch chỗ rượu này, về sau ta sẽ không uống nữa. Đêm qua nằm mơ thấy lại vài chuyện cũ. Nói ra không sợ ngươi cười. Ta thấy mình khi còn trẻ ấy cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, được bao công tử ngưỡng mộ."
"Bây giờ ngươi vẫn là mỹ nhân đấy thôi."
Phong Chi Danh không hề nói dối.
Miêu Tam Nương bị nhốt ở nơi này đã hơn ba trăm năm, tuy rằng không có son phấn điểm trang, nhưng da trắng như tuyết, mắt sáng tựa sao, răng ngọc đều đặn, thật sự có thể hớp hồn mọi nam nhân trên đời.
Miêu Tam Nương lấy tiếp bình rượu khác lên uống và nói:
"Ngươi đừng chọc cười ta. Chẳng qua vì là yêu nên dung mạo bất biến không đổi, còn tuổi tác thì đã xấp xỉ đến hàng cố tổ của ngươi luôn rồi. Không muốn nhận già cũng không được."
"Đợi thêm một thời gian nữa, ta tìm được lý do chính đáng sẽ nhân lúc đó thả ngươi ra. Không quá lâu đâu."
Miêu Tam Nương sững người, hạ thấp bình rượu xuống:
"Thả ta ngươi sẽ bị phạt nặng đấy."
"Vậy nên mới cần tìm một cách lưỡng toàn kỳ mỹ, khiến ta không bị phạt nặng mà ngươi cũng được tự do."
"Ngươi không sợ ta ra ngoài sẽ lại giết người sao?"
Phong Chi Danh lạnh nhạt đánh giá:
"Người ngươi muốn giết chắc là đều giết hết cả rồi."
"Ta ở đây lâu như vậy, chưa từng có quốc sư nào tận tay mang rượu và thức ăn đến cho ta, cũng chưa từng có ai... muốn thả ta như ngươi. Vì sao ngươi nghĩ ta sẽ không giết người nữa? Biết đâu ta còn chưa giết đã tay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!