Phong Chi Danh nhìn hai tay bị trói chặt bởi một dải lụa đen, khóe môi co rút hỏi Bắc Đường Du:
"Du nhi, này là trò gì a?"
Bắc Đường Du nằm trên người y, kéo căng một dải lụa đen khác cười thâm hiểm:
"Phu quân từng nói kỹ thuật của ta còn chẳng bằng chút mánh lới ở kỹ viện. Ta nghiêm túc tiếp thu, cho nên đã đọc hết thoại bản mà Trường Lân đưa tới, phát hiện đúng là thế thật."
Bắc Đường Du đem dải lụa này buộc quanh mắt Phong Chi Danh.
Phong Chi Danh đột nhiên bị bịt mắt, có hơi ngạc nhiên hỏi:
"Vậy đây là những gì ngươi học được? Nhìn như ngươi muốn cưỡng bức ta vậy?"
"Phu quân nói đúng rồi. Ta đang muốn cưỡng bức ngươi." Bắc Đường Du thổi khí vào tai Phong Chi Danh cười nhỏ.
"Ta rất mong đợi đấy."
Phong Chi Danh tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn chuẩn xác kéo được cổ áo Bắc Đường Du xuống cướp lấy đôi môi hắn.
Đầu lưỡi ma sát vào nhau, Bắc Đường Du theo thói quen mềm lã người đi để Phong Chi Danh thích làm gì thì làm.
Nhưng sau đó vài giây, hắn chợt khựng lại.
Đêm nay hắn muốn là người chủ động, không thể để Phong Chi Danh cướp thế thượng phong được.
Bắc Đường Du xô bật Phong Chi Danh nằm yên lại giường:
"Phu quân đã hứa với ta đêm nay sẽ nghe theo ta hết, vậy thì không được đụng chạm bừa bãi nữa."
"Được rồi, phu nhân bảo sao, vi phu nghe vậy. Nhưng mà ngươi cũng phải nói cho ta biết rốt cuộc là muốn cưỡng bức thế nào? Ta cần chuẩn bị tâm lý để phối hợp tốt."
Bắc Đường Du giận lẫy nói:
"Chuyện ta hỏi thì phu quân không chịu nói, chỉ nói linh tinh mấy trái anh đào gì đó định qua mắt ta dễ dàng vậy sao? Bây giờ ta cho phu quân một cơ hội cuối. Nếu ngươi ngoan ngoãn nói ra, ta sẽ dịu dàng, bằng không lát nữa ta..."
"Vậy thì ngươi cứ bạo lực đi." Phong Chi Danh khảng khái nói không chút sợ hãi.
Bắc Đường Du cảm thấy như chính mình tự lấy đá đập vào chân, nhưng lỡ phóng lao rồi đành phải theo lao đến cùng:
"Thế được, là phu quân tự nói đấy nhé."
Bắc Đường Du thị uy cởi phăng y phục của Phong Chi Danh đi, chỉ chừa lại một lớp nội y trắng mỏng manh.
Nghĩ kỹ lại thì trước giờ Phong Chi Danh luôn chọn y phục có màu trang nhã gắn liền với lam hoặc trắng, rất ít khi đeo ngọc bội.
Phong Chi Danh nói không thích tiếng ngọc bội lanh canh lấn át đi âm thanh di chuyển của Linh Tê và Linh Chiếu, vì đôi lúc sự di chuyển của chúng sẽ báo hiệu cho y biết điều gì đó.
Bắc Đường Du không hiểu điều gì đó mà Phong Chi Danh ám chỉ là gì, nhưng hắn đoán hẳn là chuyện rất cần thiết.
Vừa nghĩ tới Linh Tê và Linh Chiếu, Bắc Đường Du giật mình ngừng tay lại:
"Phu quân, ngươi thả rắn ra chưa?"
Phong Chi Danh bật cười lớn hỏi:
"Đến giờ ngươi mới nhớ ra sao? Không phải sẽ thú vị hơn khi phu nhân đang cao hứng giữa chừng thì từ trong người vi phu mò được một thứ vừa dài vừa ẩm bò ra sao?"
!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!