Chương 37: Xứng Hay Không

Tiêu Giản Mặc vừa ra khỏi cổng cung đến chỗ xe ngựa liền có hạ nhân mang một con bạch miêu đến cho y ủ ấm.

Y ôm lấy bạch miêu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v3 chùm lông trên lưng nó rồi nhìn sang chỗ Tiêu Nhan Dĩnh, Tiêu Trường Lân, và Bắc Đường Du đang đứng trò chuyện vui vẻ.

Tiêu Giản Mặc khẽ nhếch mắt một cái tỏ ý khinh thường.

Y chầm chậm đi lại chỗ ba người bọn họ, hướng Bắc Đường Du nói: "Bắc Đường công tử, chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?"

Bắc Đường Du chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Nhan Dĩnh đã giành nói thay, ngữ điệu không hoan nghênh: "Mặc ca, tẩu tẩu lần đầu vào cung còn nhiều điều chưa biết nên hiền huynh mới bảo bọn đệ trông coi tẩu tẩu.

Huynh muốn nói gì thì đợi hiền huynh đến rồi nói."

Tiêu Giản Mặc cười nhạt: "Chỉ là nói vài câu, ngươi nghĩ hắn sẽ bị sứt mẻ gì sao?"

"Cái này thì khó biết chừng.

Năm ấy huynh cũng là người cuối cùng gặp lục ca, nói chuyện với huynh ấy vài câu, chẳng bao lâu sau huynh ấy nổi điên giết người bừa bãi.

Mấy chuyện trùng hợp như thế vẫn nên tránh thì hơn."

"Nhan Dĩnh, ngươi đối với ta thành kiến quá sâu nặng rồi."

Tiêu Trường Lân vịn vào cổ tay Tiêu Nhan Dĩnh ngầm nhắc nhở đừng nói nữa.

Bắc Đường Du cũng cảm thấy tình thế căng thẳng vô cùng.

Hai vị vương gia công khai lườm nhau ngay trước mặt hắn, bảo hắn phải giải quyết như thế nào? Cũng không thể giả vờ mắt nhắm tai ngơ xem như chẳng liên quan gì đến mình được.

Dù sao, Tiêu Nhan Dĩnh rõ ràng chỉ muốn bảo vệ cho hắn.

Bắc Đường Du nói với Tiêu Nhan Dĩnh: "Nhan Dĩnh, không sao đâu, ta cùng Hiền vương chỉ nói mấy câu thôi."

Tiêu Nhan Dĩnh nhượng bộ: "Nếu tẩu tẩu đã nói vậy thì đừng đi quá xa tầm mắt của bọn ta."

Bắc Đường Du gật đầu, cùng Tiêu Giản Mặc đi đến một gốc cây hòe gần đó.

Tiêu Giản Mặc không nhìn hắn, chỉ vuốt lông bạch miêu nói: "Bắc Đường công tử, thứ cho bản vương nói thẳng, bản vương đã thăm dò qua thân thế của ngươi.

Ngươi chỉ là một thứ tử thấp kém trong Bắc Đường gia, còn chẳng phải do chính thất sinh ra.

Ngươi căn bản là không xứng với Chi Danh."

Bắc Đường Du ngây ra như đá.

Từ lần đầu gặp mặt ở phủ quốc sư, hắn vốn biết vị vương gia này chẳng coi hắn ra gì rồi, thế nên hắn mới luôn kính cẩn xưng hô cho phải phép.

Tuy nhiên, tạt hẳn cả gàu nước lạnh vào mặt nhau thế này thì đúng là ấn tượng khó phai.

Kể từ lúc rời khỏi Bắc Đường gia, Bắc Đường Du đã thầm nhủ với chính mình.

Hắn sẽ không để cho bất kỳ ai được quyền ức hiếp hắn nữa.

Người ta kính hắn một thước, hắn kính lại một trượng, còn như khinh thường ra mặt như thế thì hắn cũng chẳng cần phải nhân nhượng gì nữa.

"Hiền vương điện hạ, vậy chứ ngươi nghĩ là mình xứng hay sao? Đôi mắt ta vẫn còn tốt lắm.

Ý tứ khi ngươi nhìn phu quân ta thế nào ta đều hiểu rõ cả."

"Là do ngươi tự nhìn ra, vậy chắc Chi Danh chưa từng nói với ngươi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!