Chương 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung

Bắc Đường Du cứ tưởng thuyền hoa cũng chỉ đơn giản là một chiếc thuyền nổi được trên hồ, khi đến rồi mới biết bản thân ếch ngồi đáy giếng, nông cạn đến mức nào.

Cả chiếc thuyền như một tòa cung điện thu nhỏ, còn có hạ nhân trông coi ngày đêm.

Khi Phong Chi Danh ra lệnh bọn họ thắp đèn lên, ánh đèn phả ra một dải hồ xanh biếc, trông như pha lê ánh lên mặt nước, lung linh rực rỡ muôn vàn.

Bắc Đường Du vẫn còn ngờ ngợ chưa tin hẳn vào mắt mình, quay sang hỏi Phong Chi Danh: "Đây thực sự là thuyền sao? Dung vương gì đó có thể bỏ phí cả một nơi như thế này sao?"

Phong Chi Danh cho hạ nhân lui hết, cùng với Bắc Đường Du đứng ở mũi thuyền tận hưởng gió mát từ mặt hồ truyền đến, nói:

"Trong số các vị hoàng tử của hoàng thượng, Cảnh Thái nổi tiếng là người hoang phí bậc nhất.

Tuy nhiên hoàng thượng khá dung túng y, dù gì thì ngài sẽ không truyền vị cho y, và y cũng không có loại tâm tư muốn kế vị khiến ngài phiền lòng như các vị hoàng tử khác.

Đối với Cảnh Thái, chỉ cần luôn được hưởng thụ là đủ."

"Thế thì y cũng quá dễ tính rồi?"

"Ừ, y khá dễ tính, Trường Lân cũng vậy, ham vui lại hiếu động, cho nên bọn họ mới bị nửa kia quản thúc như thú cưng, trông mà buồn cười."

Phong Chi Danh lại quen thói cười nhạo người khác.

Bắc Đường Du cũng không lấy làm phật ý, chỉ là hắn cảm thấy lời này khá nhột, cứ như chạm đúng vào tim đen của hắn.

Nếu là yêu thích điên cuồng, có ai lại không muốn trói buộc vĩnh viễn người mình yêu ở bên cạnh để từ ánh mắt tới trái tim người đó đều chỉ có thể hướng về mình?

"Nghĩa là phu quân chỉ thích một thân tự tại vùng vẫy, chán ghét bị nửa kia quản thúc đúng không?"

Phong Chi Danh đang cười chợt khựng lại.

Mém chút nữa là y quên bản thân đã thành gia lập thất rồi.

Y không muốn chọc cho Bắc Đường Du nổi giận, nhanh tay chỉ sang bên kia bờ hồ đổi đề tài: "Ngươi xem, đằng ấy có rất nhiều đào, lát nữa chúng ta đến đấy cho ngươi hái."

Bắc Đường Du tỏ vẻ lãnh đạm: "Trong phủ chúng ta cũng có mấy cây đào, nếu ta muốn hái chỉ cần về phủ hái là được."

"..."

"Ta sẽ không quản thúc phu quân.

Ta tự biết thân biết phận không có tư cách quản thúc nổi." Bắc Đường Du thở dài thườn thượt.

Phong Chi Danh nghe ra thâm ý, véo má hắn một cái hỏi: "Ngươi muốn biết cái gì? Đừng vòng vo với ta.

Ngươi thông minh nhưng ta cũng không ngốc."

Bắc Đường Du bỗng nhoẻn miệng cười vì lộ tẩy: "Phu quân không ngốc, vậy thì chắc đã rõ ta muốn biết cái gì rồi, cần gì phải hỏi nữa?"

Phong Chi Danh nhìn ra một vùng sông nước mênh mông, im lặng phân vân.

Lát sau y mới hỏi: "Vì sao cứ cố chấp muốn biết?"

"Không phải ta cố chấp muốn biết, mà là ta muốn đồng cam cộng khổ, chia sẻ hoạn nạn lẫn ngọt bùi cùng phu quân.

Nhìn thái độ của phu quân khi nghe nhắc về Đức vương thì chắc hẳn đây không phải là chuyện không liên quan chút nào đến ngươi.

Hoặc ít nhất là ngươi có quen biết với người này."

"Cố nhân năm ấy, sao có thể làm ngơ được? Linh Tê và Linh Chiếu đều do y tặng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!