Chương 32: Dạo Hắc Thị

Bắc Đường Du vén màn nhìn ra khung cửa nhỏ bên ngoài xe ngựa hỏi Phong Chi Danh ngồi ở đối diện:

"Phu quân, vừa sáng sớm ngươi đã rủ ta dạo phố, thật sự là muốn đi đâu vậy?"

"Ta nghe Hoài Cẩn bảo ngươi muốn đến Hắc Thị, nhân lúc rảnh rỗi nên dẫn ngươi đi một chuyến."

Bắc Đường Du giả vờ ồ lên châm chọc:

"Thế ngươi không xem tiếp mấy bản vẽ Thiên Tuế Đài nữa sao?"

Phong Chi Danh cười gian:

"Vậy giờ chúng ta quay về."

"Ngươi không có chút thành ý nào cả."

Bắc Đường Du chính là muốn nghe Phong Chi Danh nói mấy lời êm tai với hắn, nhưng Phong Chi Danh lại cố tình làm lơ, đúng là không hiểu phong tình thế gian.

Hắn nhìn sang băng ghế dài của y, rõ ràng vẫn còn chỗ trống nhưng mọi khi bọn họ đều chia ghế ra để ngồi, nếu giờ hắn tự tiện di chuyển sang thì không biết có thỏa đáng chăng?

Phong Chi Danh chú ý ánh mắt hắn, hỏi: Muốn sang đây?

Cái này... Bắc Đường Du nhìn mông lung sang hướng khác ỡm ờ.

Không phải hắn không muốn, nhưng dù sao cũng nên do Phong Chi Danh đề nghị mới phải chứ, có lý nào lại hỏi hắn thẳng thừng như thế? Bảo hắn phải trả lời sao đây?

"Vậy thì sang đi. Ta uống sẵn thuốc rồi." Phong Chi Danh vươn tay ra ý muốn đón lấy Bắc Đường Du.

Bắc Đường Du nhoẻn miệng cười rồi nắm tay y bước nhanh qua ngồi xuống ngay bên cạnh.

Để cho bầu không khí bớt tẻ nhạt, hắn bèn hỏi lại chuyện khi nãy:

"Ngươi gặp Hoài Cẩn lúc nào vậy?"

"Hoài Cẩn tuy thân thủ tốt nhưng ra vào phủ quốc sư thường xuyên đến vậy, nếu hộ vệ trong phủ còn không phát hiện được thì chẳng khác nào ta nuôi một đám ăn không ngồi rồi? Chẳng qua ta dặn bọn họ nhắm mắt làm ngơ thôi."

Bắc Đường Du bắt bẻ lại:

"Nên nói là ta không có ý che giấu ngươi điều gì, vì vậy mới chọn nơi trò chuyện ngay trong phủ quốc sư."

"Du nhi giỏi nhất là đổi trắng thay đen. Thôi sao cũng được, chỉ có một chuyện ngươi đã hỏi sai người. Hoài Cẩn là võ tướng bộc trực, đối với Hắc thị một nơi kỳ quái và bí ẩn như thế thì có cho hắn mười năm hắn cũng không lần ra. Muốn tìm miếu thì nên hỏi sư, không phải sao?"

"Đúng là sơ sót của ta. Nghe ngươi nói, am hiểu của ngươi đối với Hắc thị cũng không ít."

"Từng đến nhiều lần, có lần còn ở lại cả tháng."

Tầm trưa, xe ngựa dừng lại trước một tiệm cầm đồ.

Phong Chi Danh đỡ Bắc Đường Du cùng xuống xe rồi bảo người đánh xe hai canh giờ nữa hẳn quay lại.

Vừa thấy Phong Chi Danh đến, lão chưởng quầy gật đầu chào y một cái rồi cúi xuống tính toán sổ sách tiếp.

Phong Chi Danh dẫn Bắc Đường Du đi vào sảnh trong, vòng qua nội viện đến cổng sau.

Cách cổng sau không xa có một cái đàn tế cũ kỹ, ở giữa đặt lư hương bằng đồng thau rất lớn, chỉ thấy tro xám đầy ắp mà không hề có chân nhang nào sót lại.

Phong Chi Danh moi túi tiền ném vào đó một đồng tiền vàng.

Sau khi đồng tiền vàng bị tro xám hút xuống dưới đáy, gần đó liền xuất hiện cửa mật đạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!