Bạc vương phủ, thư phòng
Tiêu Trường Lân ngậm bút gác hai chân lên bàn, đăm chiêu cầm trang giấy trắng mới vẽ được một nửa họa tiết rắn và hoa sen soi ra trước ánh nắng đang chiếu gay gắt vào khung cửa sổ.
Chân thúc bưng trà vào, đặt xuống bàn nói:
"Vương gia, trà này vừa chuyển từ thuyền quan Lĩnh Nam về, ngài thử xem có khác biệt gì so với trà trong kinh thành không?"
Tiêu Trường Lân mất hứng nói:
"Hôm nay bản vương không có tâm trạng thưởng trà. Đêm qua bản vương nằm mơ trông thấy một họa tiết rắn rất tinh xảo, sáng tỉnh lại chỉ nhớ được vài phần, vẽ hoài cũng không giống."
Chân thúc cười khuyên bảo:
"Vương gia, chuyện mộng mị đó sao có thể vẽ lại được? Ngài đừng quá chấp nhất mà."
"Không không, thúc nghĩ xem hiền huynh thích rắn như thế. Nếu ta vẽ thêm họa tiết này lên vai của tẩu tẩu tiểu xà yêu trong truyện, không phải là rất tuyệt mỹ sao? Khi bọn họ thân mật, họa tiết này như ẩn như hiện, còn có thêm mấy phần tình thú nữa."
Chân thúc ôm mặt:
"Vương gia à, quốc sư mà biết là ngài chết chắc đó."
Tiêu Trường Lân cười hì hì:
"Không lo, ta rành tính của hiền huynh quá mà. Huynh ấy không có hứng thú với thoại bản, dù là viết về ai cũng vậy thôi, kể cả có đặt thành chồng cao ngay trước mặt huynh ấy thì huynh ấy cũng không thèm xem đâu."
Đột nhiên, từ ngoài cửa sổ có một mũi tên xé gió lạnh lẽo phóng tới.
Tiêu Trường Lân nhanh nhạy tránh được, phát hiện đầu mũi tên ghim giấy, hoàn toàn không phải để kích sát.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mái ngói gần đó còn lưu lại tiếng động nhưng không trông thấy bóng người nữa.
Tiêu Trường Lân nhặt giấy mở ra xem, bên trong ghi:
"Muốn biết Đức vương vì sao mà chết, giờ Dậu gặp ở Tam Huyền Miếu. Đến một mình, nếu để lộ ra, cuộc hẹn hủy bỏ."
Tiêu Trường Lân vò chặt mẩu giấy lại, sắc mặt trầm xuống không nói lời nào.
Chân thúc theo hầu y nhiều năm, ít khi thấy được y nghiêm túc như vậy nên lo lắng hỏi:
"Vương gia, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì. Bằng hữu gửi tin mời ta đi chơi, nhưng người này bày vẽ hơi quá. Ta đi gặp hiền huynh." Tiêu Trường Lân không muốn ông lo lắng nên giấu đi, vừa bước đến cửa chợt khựng lại.
"Mà thôi, chưa chắc là chơi vui, để xem tình hình thế nào rồi nói lại với huynh ấy sau."
Trời tối, Tiêu Trường Lân một mình cưỡi ngựa đến Tam Huyền Miếu, đến rồi mới biết nơi này đã bỏ hoang nhiều năm giữa rừng lau sậy, chẳng có lấy một bóng người.
Tuy rằng hiện giờ y ở kinh thành không còn được mấy bằng hữu nhưng cũng không đến nỗi có kẻ thù, lẽ nào thực sự là trò đùa tai quái của ai đó?
Tiêu Trường Lân đang muốn quay đầu ngựa đi về chợt suy nghĩ lại.
Năm xưa lục ca của y chết tức tưởi như vậy, trở thành đại án lớn nhất từ khi Đại Hành lập quốc đến nay, thử hỏi có ai sẽ đem chuyện này ra đùa? Nếu muốn đùa cũng phải đùa với phụ hoàng y, đùa cùng một kẻ vô công rỗi nghề như y thì được tích sự gì? Biết đâu chừng, người này thật sự nắm được gì đó.
Tiêu Trường Lân xuống ngựa, rút vũ phiến bằng bạc giắt ở thắt lưng ra đề phòng rồi đi tới đẩy cửa Tam Huyền Miếu.
Y ở giữa sân, nhìn quanh một vòng trống hoác từ trước ra sau nên cất cao giọng hỏi:
"Tại hạ đến rồi, các hạ không định lộ diện sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!