Bắc Đường Du đem kẽ môi Phong Chi Danh tách ra, chạm lướt qua răng y đến đầu lưỡi, cảm giác háo hức khó tả.
Phong Chi Danh để mặc cho Bắc Đường Du thích khám phá thế nào thì khám phá thế nấy, bàn tay chậm rãi vuốt dọc từ vai đến eo hắn trong lúc hôn.
Hắn đắm chìm trong vị ngọt đầu lưỡi, cơ thể phiếm hồng lên, đụng chạm vào y phục Phong Chi Danh lại sinh ra chút khó chịu thô ráp.
Vì vậy, nhân lúc nụ hôn đang quá đà, hắn hạ tay tháo đi thắt lưng của Phong Chi Danh.
Phong Chi Danh nhíu mày, bất ngờ kết thúc nụ hôn và lật người Bắc Đường Du đè dưới thân:
"Không cần cởi sớm như vậy. Ta còn phải đến luyện dược đường lấy chút thuốc."
Bắc Đường Du nắm cổ áo Phong Chi Danh sốc lên:
"Ngươi chưa gì đã muốn bỏ chạy?"
"Không phải! Chỗ kia của nam nhân khác với nữ nhân, nếu không bôi chút thuốc sẽ bị đau."
Bắc Đường Du vẫn là tâm lý phòng hờ, sợ rằng Phong Chi Danh đi rồi không trở lại, cương quyết nói:
"Không cần, ta chịu được."
Phong Chi Danh cười bằng ánh mắt nhìn hắn.
Hắn hóa thẹn quay đầu sang hướng khác, lồng ngực phập phồng:
"Ngươi đừng trêu chọc ta nữa. Da mặt ta còn chưa đủ dày hay sao?"
Phong Chi Danh hơi nghiêng người ra phía ngoài giường, chìa lòng bàn tay phải tiếp sàn nói:
"Vậy cũng phải để ta thả chúng đi trước. Ngươi sợ rắn mà."
Linh Tê và Linh Chiếu một vàng một trắng từ ống tay áo Phong Chi Danh trườn nhanh xuống sàn và ngoan ngoãn bò ra phía cửa.
Bắc Đường Du ngóc đầu nhìn mà kinh hãi, xém chút quên mất trong người quốc sư nhà hắn nuôi rắn.
Nếu bọn họ thân mật, đám rắn bò sang chỗ hắn, chắc là hắn bất tỉnh tại chỗ.
Phong Chi Danh thả màn giường xuống, ôn nhu hôn lên chóp mũi Bắc Đường Du rồi tới môi hắn.
Vẫn là quốc sư biết cách điều khiển tâm trạng người khác.
Nụ hôn của y khiến hắn thỏa mãn hơn khi nãy rất nhiều, nhưng mà y lại nhanh chóng chuyển từ môi đến cổ, cắn nhẹ lên yết hầu hắn khiêu khích.
Bắc Đường Du ngửa cổ lên cao, trút xuống gánh nặng.
Phong Chi Danh đã thế này rồi chắc sẽ không bỏ chạy nữa.
Đang lúc hắn vừa thở phào, đầu nhũ phải đã bị hàm răng Phong Chi Danh giữ lấy và kéo căng ra, trong khi móng tay y lại cố tình nhấn đầu nhũ trái xuống thật sâu rồi xoay vòng.
Lòng hắn ngũ vị tạp trần, cảm thấy cái thở phào vừa rồi có phần không đúng lắm.
Phong Chi Danh dùng răng chơi đùa một hồi thì dứt khoát ngậm luôn đầu nhũ vào miệng nút mạnh, phía còn lại cũng không quên kéo căng hơn trước.
Bắc Đường Du rất sợ đầu nhũ bị đứt, thổn thức không yên nhưng không dám ngăn Phong Chi Danh lại.
Hắn sợ ngăn rồi thì Phong Chi Danh không làm nữa, khi ấy sẽ thành dã tràng xe cát.
Phong Chi Danh đùa bỡn cho đến khi hai đầu nhũ cứng lại thì hôn dần tới bụng hắn, xoáy lưỡi vào cuống rốn làm hắn nhột đến mức kêu khẽ, sau đó lại tiến thấp hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!