Chương 26: Chúng Tathử Một Chút

Quốc sư và quốc sư phu nhân lại về chung một phòng, nhưng mà tình hình cũng không có gì cải thiện.

Bắc Đường Du nằm trên giường đọc cuốn thoại bản đang được phổ biển nhất về hắn và Phong Chi Danh có tựa

"Duyên phận ba đời giữa quốc sư và tiểu xà yêu," hiển nhiên tiểu xà yêu kia chính là mô phỏng hắn.

Tiêu Trường Lân từng nói cuốn này bán chạy vô cùng, đợi hắn xem xong thì y sẽ đưa cho Tiêu Nhan Dĩnh xem nữa.

Thành thật mà nói, chuyện quốc sư thích rắn khắp kinh thành ai cũng biết, nhưng thêu dệt thành thể loại yêu đương giữa người và yêu thế này thì cũng hơi quái lạ.

Bất quá, chủ yếu là do đám văn sĩ nhàn tản không cách nào giải thích được hôn lễ bất ngờ giữa hắn và Phong Chi Danh, chỉ đành viết ra mấy giai thoại mờ ám như nhất kiến chung tình hoặc duyên phận ba đời cho dễ thu hút độc giả hơn.

Ngoại trừ việc hắn không phải là xà yêu ra thì những miêu tả trong cuốn thoại bản này chưa hẳn sai.

Ví như tiểu xà yêu thật lao tâm khổ tứ mới khiến cho quốc sư băng lãnh chịu để mắt tới nó, và còn... trải qua chuyện thân mật một lần thì tình cảm giữa nó và quốc sư ngày càng thăng hoa.

Bắc Đường Du cũng đã từng nghĩ đến vấn đề trọng tâm này, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.

Bắc Đường Du nghía mắt nhìn sang bàn sách, nơi mà Phong Chi Danh đang cặm cụi xem mấy bức vẽ gì đó.

Hắn giả vờ đằng hắng: Ừm, phu quân à...?

Có việc gì? Phong Chi Danh hồi đáp nhưng vẫn dán mắt vào chồng giấy trên bàn.

"Trưởng công chúa hiện tại đang ở đâu?"

"Đại Phạn tự. Mẫu phi đã ở đó tu hành mười bảy năm rồi."

"Vậy khi nào người hồi kinh?"

"Nếu muốn về thì đã về từ lâu. Bây giờ người ở Đại Phạn tự rất tốt, có lẽ không về nữa."

À...  Bắc Đường Du nghĩ thầm, tin đồn mà Hoài Cẩn nghe được xem ra là giả rồi.

Có điều, so với việc này, hắn càng thất vọng hơn vì không được gặp mặt mẹ chồng.

Phong Chi Danh nói thêm: "Ngày chúng ta thành thân mẫu phi có đi ngang Thanh huyện gần kinh thành.

Người cùng mấy nữ tu ngoại gia thay mặt Đại Phạn tự gom góp tiền sửa chữa hậu viện, ta cũng đến đó phụ giúp ít ngày, gom xong thì người về lại Đại Phạn tự.

Khi đó ta nghĩ chuyện hôn sự chỉ là đối phó với nghĩa phụ cho có, thế nên không nói lại với người.Thì ra là vậy, nhưng vì sao ngươi không bỏ tiền ra quyên góp cho nhanh mà lại để trưởng công chúa vất vả?

"Bắc Đường Du tò mò hỏi. Phong Chi Danh giải thích:"Xây chùa là một hành động thiện nguyện, ai có công góp vào dù nhỏ hay lớn đều là phần phúc mà người đó tích được.

Đây mới chính là mục đích chủ yếu mà mẫu phi cùng các nữ tu phải đi xa kêu gọi.

"Bắc Đường Du gật đầu, mấy chuyện tu hành này hắn quả thực không hiểu gì cả. Hắn im lặng một lúc, Phong Chi Danh cũng im lặng theo. Hắn đành phải kiếm chuyện hỏi tiếp:"Phu quân, ngươi đang chăm chú xem gì vậy?Mấy bản vẽ cũ của Thiên Tuế Đài.Hoàng thượng hạ lệnh xây lại rồi sao?Không xây lại, nhưng ngài muốn ta điều tra xem vì sao năm xưa Thiên Tuế Đài lại sụp đổ.

Ban đầu ta nghĩ là do sấm sét đơn thuần, nhưng giờ xem ra đằng sau chắc chắn phải có một câu chuyện thú vị.

"Bắc Đường Du hơi bực mình nhưng lại không để lộ ra ngoài:"Thú vị lắm sao?Ừ!Thú vị hơn cả việc ngủ cùng ta? Phu quân có biết bây giờ đã canh Hợi rồi không?

"Phong Chi Danh khựng lại, thổi tắt đèn bàn sách nói:"Được, đi ngủ."

Bắc Đường Du đặt thoại bản sang bàn nhỏ cạnh đầu giường, tâm tình hơi mâu thuẫn.

Đêm nào cũng đắp chăn ngủ trong sáng, thực sự là vì căn bệnh kia hay vì Phong Chi Danh không được vậy? Hoặc là, hắn còn chưa trổ đủ bản lĩnh câu dẫn? Đêm nay Bắc Đường Du không muốn ôm cách lớp y phục nữa.

Hắn nhân lúc Phong Chi Danh đang cởi hài, vươn một bàn tay từ sau vuốt ra trước vai áo y:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!