Nhân một ngày nắng đẹp, Tiêu Nhan Dĩnh rủ Tiêu Trường Lân và Phong Chi Danh ra ngoài săn bắn.
Tiêu Nhan Dĩnh có mời cả Bắc Đường Du nhưng Phong Chi Danh không nói lại với hắn mà từ chối thẳng luôn.
Đã nhiều ngày qua từ hôm ở từ đường, Phong Chi Danh đều ngủ lại luyện dược đường không về phòng riêng nữa.
Bắc Đường Du cũng không nói gì.
Sài Thất ở chính giữa cảm thấy rất lạ nhưng hai vị chủ nhân đã không lên tiếng thì y cũng chẳng tiện hỏi sâu xa.
Tiêu Trường Lân trông thấy một con hoẵng nên gọi hết đám hộ vệ vội vã đuổi theo.
Phong Chi Danh cũng muốn đi nhưng bị Tiêu Nhan Dĩnh ngăn lại: "Hiền huynh, nói chuyện với ta một chút đi."
Phong Chi Danh nới lỏng dây cương, để ngựa nhàn nhã song song với Tiêu Nhan Dĩnh và hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cố Thẩm Đề còn đến tìm thập nhất đệ không?"
"Lần trước hai người bọn họ nói rõ ràng một trận, chắc là không đến nữa đâu. Nay mai có lẽ Trường Lân sẽ dọn về Bạc vương phủ."
Tiêu Nhan Dĩnh băn khoăn: "Chỉ bằng thời gian ba năm, Cố Thẩm Đề đã dẹp tan các bộ tộc man di ở Nam biên, một nơi mà nhiều vị tướng quân nghe danh đã sợ mất hồn, không dám bén mảng tới.
Người như vậy không hề đơn giản, cũng không phải là loại gặp khó sẽ lui.
Lần này phụ hoàng triệu Cố Thẩm Đề về kinh vừa để khen thưởng, vừa để thay thế lão tướng quân Kha Dương sắp sửa từ quan hồi hương.
Nói cách khác, hắn sẽ ở luôn trong kinh thành cai quản quân đội tuần tra.
Nếu như hắn vẫn cứ ôm ấp tâm tư với Trường Lân, ta sợ Trường Lân lại bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ.
Năm ấy hiền huynh cũng thấy rõ Trường Lân suy sụp thế nào, khó khăn lắm đệ ấy mới tươi cười lại.
Ta không muốn đệ ấy lại nhúng chân vào vũng bùn nữa."
"Chuyện tình cảm của y không đến lượt ta và ngươi quyết định. Xem thử tạo hóa của bọn họ thôi. Tuy nhiên ta nhìn ra Trường Lân vẫn còn tình cảm với Cố Thẩm Đề."
Tiêu Nhan Dĩnh thở dài:
"Này thì càng chết. Gần đây mẫu phi cứ hối thúc ta và Trường Lân mau thành thân, còn cố tình cho người vẽ hình các khuê nữ trong kinh thành để bọn ta lựa chọn. Chắc là mẫu phi lo lắng Trường Lân giẫm lại vết xe cũ, kéo ta vào cũng chỉ thêm phần náo nhiệt thôi."
Tiêu Trường Lân vồ hụt con hoẵng dẫn theo đám hộ vệ quay lại, từ xa đã cười hỏi lớn:
"Hai huynh đang làm gì vậy? Nói đi săn mà cứ ở yên như thế thì săn được gì?"
Tiêu Nhan Dĩnh đáp:
"Trời nắng quá nên lại lười rồi. Phải chi bây giờ được ở trong Túy Mãn Phường uống rượu nghe hát thì thích hơn."
"Hiền huynh, huynh xem thập ca có đáng đánh không?
"Tiêu Trường Lân xụ mặt hỏi Phong Chi Danh. Phong Chi Danh cười trêu:"Huynh đệ các ngươi cùng một giuộc mà."
"Ai thèm cùng một giuộc với huynh ấy?" Tiêu Trường Lân cãi lại.
"Vậy giờ chúng ta đến Túy Mãn Phường hả? Nơi đó đi hoài cũng hơi chán rồi."
"Nghe nói Liễu Tự Hương có một danh kỹ vừa đến gọi là Ngân Chi, múa rất đẹp. Chúng ta đi thử một lần đi." Tiêu Nhan Dĩnh đề nghị.
Tiêu Trường Lân ái ngại: "Nơi đó là kỹ viện, nếu để phụ hoàng biết chúng ta đến kỹ viện còn không vặt hết lông chúng ta sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!