Ngày hồi môn là ngày mà Bắc Đường Du không trông đợi nhất, nhưng tin chắc người người ở Bắc Đường gia lại khá trông ngóng ngày này.
Có kẻ chờ đợi cười nhạo vào mặt hắn như Bắc Đường Vũ, cũng có kẻ tò mò về hôn sự giữa hắn và quốc sư ác ma trong truyền thuyết sẽ ra sao.
Hắn ở trên xe ngựa nhìn chằm chằm vào Phong Chi Danh đầy lo ngại:
"Quốc sư, ngươi có chắc là diễn kịch được không? Nếu không thì lát nữa ngươi đừng nói gì, để ta nói hết cho. Nếu ngươi làm lộ ra điều gì trước mặt họ, ta sẽ khổ lắm đó."
Phong Chi Danh hừ lạnh:
"Ngươi liệu mà phối hợp cho tốt vào, đừng làm mất mặt ta thì có."
Phong Chi Danh moi lọ thuốc men xanh từ thắt lưng ra uống vào một viên rồi cất lại.
Đóng kịch thôi mà, chẳng có gì làm khó nổi y?
Bắc Đường Du hiếu kỳ: Đó là thuốc gì vậy?
Thuốc bổ.
Bắc Đường Du không phải kẻ ngu, đương nhiên thừa hiểu thuốc bổ ai lại uống vào lúc này, nhưng mà cổng của Bắc Đường phủ đã ở ngay trước mặt nên hắn không hỏi nữa.
Phong Chi Danh xuống xe trước, không quên xách theo một cái lồng lớn trùm vải đen và đưa tay về phía Bắc Đường Du.
Bắc Đường Du mỉm cười cầm lấy tay y, được y ân cần dìu xuống.
Hắn chỉ cười ngoài mặt nhưng trong lòng thầm mắng chửi ngàn vạn lần.
Phải chi lúc nào Phong Chi Danh cũng ân cần như thế thì tốt biết bao.
Bình thường toàn là mạnh ai nấy xuống.
Bắc Đường Lẫm dẫn theo Bắc Đường Hinh ra đón tiếp bọn họ cùng với đám hộ vệ khuân vác lễ vật.
Ông nói rằng Bắc Đường Phủ đang chờ trong đại sảnh.
Trên đường đi, Bắc Đường Du cố tình hỏi:
"Đại bá, phụ thân con đâu rồi?"
Bắc Đường Lẫm cảm thấy mất hết thể diện nên không muốn nói.
Bắc Đường Hinh đỡ lời thay cho ông:
"Phụ thân và tam nương bị bệnh nhiều ngày rồi, đến nay vẫn chưa khỏi cho nên sẽ vắng mặt."
Bắc Đường Du cong nhẹ khóe môi lên, ánh mắt hạ thấp một cách gian ác.
Vì Bắc Đường Lẫm và Bắc Đường Hinh đi ở phía trước dẫn đường nên không thể thấy nụ cười này của hắn, nhưng mà Phong Chi Danh lại thấy.
Hắn vờ như thật quan tâm hỏi Bắc Đường Hinh:
"Là bệnh gì? Có nặng lắm hay không?"
Bắc Đường Hinh miễn cưỡng:
"Bệnh vặt, tịnh dưỡng nhiều là được. Nếu ngươi muốn có thể đợi chào hỏi các trưởng bối xong thì đi thăm họ sau."
"Thế thì không cần, tịnh dưỡng quan trọng, ta vẫn nên tránh làm phiền bọn họ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!