Chương 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân

Phong Chi Danh vừa về đến phủ quốc sư, Sài Thất đã vội chạy ra báo cáo:

"Quốc sư, Cố tướng quân khi nãy có đến qua, khí thế rất mãnh liệt nha, nói không gặp được Bạc vương sẽ không đi."

Vậy giờ hắn ở đâu?

"Đi rồi. Phu nhân tiếp đãi ngài ấy ở đại sảnh hơn một canh giờ, sau đó cũng không biết phu nhân đã dùng cách gì đuổi được ngài ấy đi."

Phong Chi Danh ngạc nhiên.

Không có y một mình Bắc Đường Du cũng trị được tên ôn thần Cố Thẩm Đề nổi tiếng khó hầu hạ nhất của vùng Giang Đông sao?

Phong Chi Danh về đến phòng riêng, thấy Bắc Đường Du đang ngồi ở bàn sách lật qua lật lại một xấp giấy dày cộm.

Bắc Đường Du nghe động tĩnh ngẩng lên, chạm phải ánh mắt Phong Chi Danh liền ôn nhu mỉm cười:

"Vụ án đó đã xong rồi sao?"

Phong Chi Danh ngồi xuống bàn trà đối diện hắn gật đầu:

"Cái cần xong đã xong, phần việc còn lại không thuộc cương vị của ta. Ngươi đang đọc gì vậy?"

"À... khi nãy thủ lĩnh nhóm ảnh vệ Hoài Cẩn mang đến ít giấy tờ sao chép việc xuất nhập hàng của tiệm vải Cẩm Sắc Phường gần đây, vốn là tư sản của Bắc Đường Hinh. Ta cũng chỉ thuận miệng yêu cầu, không ngờ Hoài Cẩn này có bản lĩnh lớn như vậy thật sự lấy được. Quốc sư quen biết hắn không?"

"Từng gặp qua vài lần, thân thủ rất tốt. Xem ra nghĩa phụ đã dồn hết tâm huyết lên người ngươi rồi. Hoài Cẩn trước giờ không hề rời xa nghĩa phụ." Phong Chi Danh đánh giá.

"Hầu gia cho ta những gì tốt nhất, ta hiển nhiên cũng sẽ để ngài ấy trông thấy những kết quả tốt nhất, xem như là hiếu thuận với cha chồng."

Phong Chi Danh không vui nói:

"Miệng lưỡi của ngươi có thể nào không cợt nhả?".

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||

Bắc Đường Du chớp mắt:

"Ta thế này mà gọi là cợt nhả sao?"

"Tự ngươi thu liễm đi."

"Ta chỉ biểu đạt tình cảm, thu liễm rồi thì thành người vô tình như quốc sư mất."

Phong Chi Danh lười cãi:

"Thôi bỏ đi! Ngươi làm sao đuổi được Cố Thẩm Đề vậy?"

"Dùng từ đuổi có hơi không thích hợp. Người ta dù sao cũng là đại tướng quân công lao hiển hách vừa được điều về triều. Ta chỉ mời ngài ấy dùng trà và nói quốc sư cùng Bạc vương đều ra ngoài cả rồi. Ngài ấy ngồi chờ cả tiếng không thấy ai nên đi về thôi."

"Lần sau đừng để hắn vào cửa nữa."

Bắc Đường Du hớp vào khí lạnh:

"Làm vậy có quá đáng lắm không? Lỡ như ngài ấy kiện cáo lên hoàng thượng nói quốc sư lộng hành thì thế nào?"

"Cũng không phải là ý của ta. Là ý của Trường Lân. Cố Thẩm Đề tuy cứng đầu cứng cổ nhưng tính cách không tệ, sẽ không kiện cáo mấy chuyện vẩn vơ thế này đâu. Huống hồ, là do hắn nợ Trường Lân, chút ủy khuất này có đáng là gì?"

Bắc Đường Du hiếu kỳ: Là nợ gì? Nợ phong lưu sao? Hắn nhìn có vẻ rất giống.

"Chuyện riêng của Trường Lân, ngươi muốn biết thì tự đi hỏi hắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!