Chương 16: Đào Mộ

Giữa cái nắng gay gắt của buổi ban trưa, Lương Đổng Nhân khổ sở chỉ huy đám nha dịch đào xới ngôi mộ của Ô Nương.

Phong Chi Danh đứng dưới bóng mát một tàng cây to, nhìn sang Bắc Đường Du ở bên cạnh lấy tay áo lau nhẹ vệt mồ hôi rỉ ra dưới cổ.

Phong Chi Danh trời sinh luôn âm hàn, dù là ở gần lò than cũng không thể chảy ra mồ hôi.

Y có chút thương xót nói với Bắc Đường Du:

"Đã bảo ngươi đừng đi theo."

Bắc Đường Du mỉm cười:

"Ta muốn xem mọi người phá án, tuyệt đối không vi phạm lời đã hứa với quốc sư. Khi không cần thiết, ta sẽ không lên tiếng làm phiền mọi người. Chỉ là, đào mộ như vậy thật sự sẽ tìm ra gì sao?"

"Không biết. Đào xong mới biết."

...

Bắc Đường Du rõ biết tính cách của Phong Chi Danh khó chịu, cũng chẳng mong y nói được lời gì tử tế, nhưng mà lần này hắn đòi đi, y không cự tuyệt đến cùng đã xem như có biến chuyển đôi chút.

Khi nắp quan tài vừa mở ra, Lương Đổng Nhân liền trợn mắt hô lên:

"Không có thi thể sao?"

Phong Chi Danh và Bắc Đường Du bước lại chỗ Lương Đổng Nhân nhìn sơ một lượt.

Phong Chi Danh thản nhiên nói: Phá quan tài đi.

Lương Đổng Nhân ngơ ra:

"Quốc sư, đào mộ đã là chuyện làm thất đức lắm rồi, nếu còn phá quan tài thì..."

"Yên tâm! Nếu Ô Nương hiện hồn về báo thù thì bản quốc sư bắt quỷ giúp ngươi. Phá đi!"

Lương Đổng Nhân miễn cưỡng ra lệnh cho nha dịch làm theo.

Không ngờ khi lớp quan tài vừa phá xong, bên dưới hiện ra lối vào một địa đạo có bậc thang.

Lương Đổng Nhân gọi người mang đủ đuốc đến rồi cùng Phong Chi Danh và Bắc Đường Du đi xuống, đám nha dịch nối gót theo phía sau.

Địa đạo không dài nhưng khá ẩm thấp, đi một hồi liền ngửi được mùi thối rữa bốc ra, mà càng vào gần gian chính thì mùi thối rữa càng nồng nặc.

Lại có án mạng.

Phong Chi Danh luyện cương đã quen, gần như không cần nhìn thấy thi thể đã có thể khẳng định chắc chắn mười phần.

Quả thật, khi vào đến gian chính, bọn họ bắt gặp một cỗ thi thể đã mục rữa tới mức biến dạng phần mặt, khắp da thịt và y phục có giòi trắng bò lúc nhúc.

Cỗ thi thể này lại nằm cạnh một quan tài đá, bên trong quan tài có bộ xương trắng đã chết rất nhiều năm.

Phong Chi Danh và Bắc Đường Du đến chỗ thi thể xem xét trước.

Lương Đổng Nhân cho nha dịch đi tìm xem địa đạo còn thông với lối đi nào khác không rồi mới lại gần họ nói:

"Quốc sư, người này đã biến dạng như vậy, sợ là không xác minh được thân phận."

Phong Chi Danh nhìn đám giòi trắng vẫn vô tư bò qua bò lại đến vui mắt, không biết có người đã xông vào địa bàn của chúng, cười nói:

"Đám bé con này nghịch ngợm quá đi mất!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!