Phong Chi Danh phủ một lớp khăn trắng lên cổ tay Bắc Đường Du rồi bắt mạch.
Vừa sáng sớm, Sài Thất đã chạy đến luyện dược đường náo loạn, nói rằng phu nhân gọi mãi không thấy dậy, buộc y phải đích thân đi xem một chuyến.
Phong Chi Danh rút tay lại, nhìn cái người đang thở nặng nề như heo sắp bị cắt tiết, mặt mày xác xơ nằm bất động trên giường phán một câu:
"Phong hàn nhập thể rồi. Yên tâm, chưa tắt thở."
Sài Thất khó chịu:
"Quốc sư, phu nhân đã thành ra thế này rồi mà ngài còn đùa được sao?"
"Ngươi cũng biết gọi hắn là phu nhân. Ta còn chưa gấp, ngươi gấp cái gì?"
Sài Thất bùi ngùi nói:
"Phu nhân chắc vẫn đau lòng về chuyện của A Cát. Ta nghe phu nhân nói xem A Cát như tiểu muội. Mất đi người thân, nỗi đau này không phải một sớm một chiều là nguôi ngoai được."
Phong Chi Danh chợt nhớ đến muội muội của mình, đồng bệnh tương lân mềm lòng nói:
"Đợi hắn khỏi bệnh, ngươi đưa hắn đi vòng quanh kinh thành mua sắm, thích thứ nào thì mua thứ đó, cứ trừ vào tiền trong phủ."
"Phu nhân có thể xài tiền trong phủ chúng ta sao?"
Phong Chi Danh giật gân trán:
"Không lẽ ta lại keo kiệt vài đồng bạc với hắn? Chẳng phải còn nhường luôn cả phòng riêng cho hắn rồi sao?"
"Thế thì lạ lắm. Hôm nọ phu nhân nhờ ta cầm cố một mảnh ngọc bội cũng khá đẹp. Số tiền mua quan tài rồi đắp mộ cho A Cát đều lấy từ đó. Ta còn tưởng quốc sư không muốn cho phu nhân đụng đến tiền trong phủ."
Phong Chi Danh nghĩ lại, đúng là y chưa từng đề cập với Bắc Đường Du về vấn đề tiền bạc.
Bắc Đường Du có lẽ không dám dùng của hồi môn mà Bắc Đường gia cho, vậy nên chỉ có thể đi cầm cố đồ đạc của chính mình.
Bắc Đường Du này lúc cần hiểu chuyện thì không hiểu, lúc không cần lại cứ cố chấp hiểu.
Thật sự làm y đau đầu!
Phong Chi Danh đến bàn sách viết ra đơn thuốc đưa cho Sài Thất:
"Vào luyện dược đường lấy mấy loại này nấu thuốc cho hắn đi."
Sài Thất cầm đơn thuốc chạy đi ngay.
Phong Chi Danh quay trở lại giường ngồi xuống kéo chăn ra khỏi người Bắc Đường Du ném vào trong góc.
Hắn đang sốt, nên để cho nhiệt hỏa trong người được tản ra, bằng không dồn lại một đống thì chỉ càng sốt thêm.
Trong lúc đầu óc mê man, nước mắt của Bắc Đường Du vô thức rơi ra ở khóe mi, môi mấp máy gì đó rất nhỏ nhưng Phong Chi Danh vẫn nghe được:
"A Cát à, xin lỗi muội, xin lỗi muội..."
Phong Chi Danh cũng từng trải qua nỗi đau mất người thân, vô cùng thấu hiểu cảm giác trong lòng của Bắc Đường Du.
Y vén tay áo, vươn tay định sờ lên trán Bắc Đường Du an ủi nhưng rụt lại giữa chừng.
Phong gia có một căn bệnh truyền đời không thể tiếp xúc da thịt với người khác.
Căn bệnh này chỉ phát tác sau năm hai mươi tuổi và càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể đánh mất lý trí, đến năm ba mươi tuổi thì mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!