Chương 6: (Vô Đề)

May mắn thay, Lưu Húc Vinh luôn bảo vệ nàng sát sao, mới kịp thời cứu về.  

Nhưng Vân Anh không giống ta.  

Nàng chưa từng oán trách, càng không phản kháng.  

Chỉ biết rưng rưng nước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói:  

"Ta không trách huynh, chỉ trách bản thân hèn mọn, không xứng đáng được người khác tôn trọng."  

Chính câu nói ấy khiến Trương Định Viễn bừng tỉnh.  

Hắn viết trong thư gửi ta, tha thiết sám hối.  

Bảo rằng hắn đã dùng tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.  

Rằng rõ ràng Vân Anh là một người kiên cường, vậy mà hắn lại vì ta mà làm nàng tổn thương.  

Thấy ta vẫn lạnh nhạt không lay động, hắn lại tiếp tục tăng thêm điều kiện:  

"Chúng ta nợ nàng ấy, nên càng phải bù đắp xứng đáng."  

Một câu nói châm lửa toàn bộ cơn giận trong lòng ta.  

Ta lạnh lùng cười:  

"Ngươi nợ nàng ta thì tự mà trả, mắc gì kéo ta vào? Là ta sai khiến ngươi bắt nạt nàng sao?"  

"Nhưng mà, ta cũng vì nàng nên mới—"  

"Liên quan gì đến ta? Ngươi muốn đền bù thì cứ đền, tại sao lại phải lấy của ta để bồi thường? Vì ngươi mắc nợ nàng ta, nên cả thiên hạ đều phải nhường đường cho nàng ấy à? Thật cao cả quá nhỉ."  

Trương Định Viễn nhìn ta như thể không thể hiểu nổi:  

"Sao nàng lại trở nên vô tình vô lý như thế? Nàng khiến ta quá thất vọng rồi."  

"Lẽ nào ba năm làm con tin ở kinh thành, nàng chỉ học được sự cay nghiệt thôi sao?"  

Ta hít sâu một hơi, tức đến bật cười.  

Cay nghiệt?  

Chỉ vài lời đã bị nói là cay nghiệt sao?  

Vậy thì để ta cho ngươi thấy…  

Cái gì mới thật sự gọi là cay nghiệt.

10

Ta xông thẳng vào viện của Vân Anh.

Nàng ta vẫn còn nằm trên giường nghỉ ngơi.  

Vừa thấy ta, lập tức nở nụ cười đầy khiêu khích:  

"Tỷ tỷ là đến đón muội chuyển đến viện Đan Hạ sao?"  

"Muội đã nói với Định Viễn ca ca rồi, thật ra không cần đâu, muội vẫn chịu được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!