Dù sao thì người chếc cũng chẳng thể cãi lại.
Còn Trương Định Viễn, chỉ lặng lẽ quỳ sau lưng, cúi gằm mặt, không nói lấy một lời. Hành động của hắn, lại là lời tuyên bố rõ ràng nhất — hắn đã chọn phe.
Dưới ống tay áo rũ xuống, cánh tay hắn vẫn vững vàng đỡ lấy Vân Anh đang gần như gục xuống.
Ta không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn hết thảy.
Niềm vui ngắn ngủi ban đầu khi thấy Lưu Húc Vinh bị phạt, dần dần cũng lặng xuống tận đáy lòng.
07
Thật ra ban đầu không phải như vậy.
Ban đầu, Lưu Húc Vinh là vị ca ca hết lòng yêu thương ta, còn Trương Định Viễn là thanh mai trúc mã luôn một mực yêu ta tha thiết.
Khi còn nhỏ, Lưu Húc Vinh đối với ta rất chu đáo, mỗi ngày sau khi tan học việc đầu tiên là về phủ thăm ta. Năm ta ba tuổi lâm trọng bệnh, hắn thậm chí còn tự mình rạch cổ tay lấy m.á. u hòa thuốc, chỉ bởi vì một đạo sĩ không biết từ đâu tới nói rằng m.á. u người thân chí cốt có thể dẫn hồn.
Ta khi ấy mê man bất tỉnh, bị cho là mắc chứng tiểu nhi thất hồn.
Chỉ nhờ chuyện ấy, mẫu thân cảm kích vô cùng, liền đưa hắn – một thứ tử do tỳ thiếp sinh ra – lên làm danh nghĩa trưởng tử, ghi tên dưới danh phận chính thất, trở thành thế tử.
Từ lúc ấy, hắn đã bắt đầu thay đổi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ban đầu chỉ là lạnh nhạt dần, ta vẫn ngây thơ nghĩ rằng do hắn vừa làm thế tử, việc học thêm nặng nề. Nhưng sau khi mẫu thân qua đời, hắn mới lộ rõ chân diện mục.
Nhiều lần hắn lấy cớ dẫn ta ra ngoài, rồi ngang nhiên bỏ rơi ta giữa chốn đông người. May mà mẫu thân để lại vài người tâm phúc, chăm lo chu đáo, ta mới không bị thất lạc.
Về sau, khi nhận ra hắn có ý đồ xấu, ta liền cố gắng tránh xa. Nào ngờ, hắn càng lấn tới, liên tiếp bày ra đủ loại tai nạn.
Bánh ngọt tương khắc gây hại, bậc thang hư hại từ lâu bất ngờ sập, xe ngựa mất khống chế suýt nghiền chếc người… Và còn cả bàn tay luôn rình rập bên hồ, chỉ chực đẩy ta xuống nước.
Ta như một con châu chấu bị vây trong lòng bàn tay hắn, giãy giụa sinh tồn giữa những ngón tay càng lúc càng siết chặt.
Khi ấy ta còn nhỏ, không hiểu tại sao hắn làm những việc xấu xa rõ ràng như vậy mà phụ thân không trừng phạt hắn. Chỉ biết tự trách bản thân, cho rằng do mình không đủ tốt mới bị đối xử như vậy.
May mắn, còn có Trương Định Viễn luôn ở bên ta.
Hắn ôm ta vào lòng, thì thầm:
"Làm sao có thể là lỗi của nàng được chứ?"
Hắn còn nói:
"Như Nhi, nàng cố gắng chịu đựng thêm chút nữa. Đợi nàng cập kê, ta sẽ cưới nàng về làm vợ."
Bên trong vòng tay thiếu niên ấy như có gió mát trăng thanh, chỉ trong chốc lát đã xoa dịu nỗi sợ hãi nơi lòng ta.
Nhưng rồi càng lớn, ta càng nhìn thấu bọn họ.
Ta vẫn luôn bị nhốt trong cái vỏ bọc giả dối của tình thân.
Sự thật là — không phải người thân nào cũng sẽ yêu thương nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!