GIỚI THIỆU:
Ba năm làm con tin thay ca ca ở kinh thành, trong nhà sớm đã chẳng còn chỗ cho ta.
Ca ca đưa về một nữ tử có dung mạo tương tự ta, nâng niu như châu ngọc, sủng ái còn hơn cả muội ruột.
Vị hôn phu thanh mai trúc mã ban đầu bất bình thay ta, cuối cùng lại bị nàng cảm động mà đem lòng yêu chị thương.
Bằng hữu thuở nhỏ thậm chí còn ám sát ta giữa đường, chỉ để ngăn ta quay về.
Bọn họ đều nói:
"Ngươi không nên trở về, ngươi về rồi khiến Vân nhi chịu khổ trăm bề."
Ta chẳng làm gì cả, vậy mà lại thành nữ phụ độc ác ngáng đường hạnh phúc của bọn họ.
Sự thật chứng minh —
Khi người khác nói ngươi độc ác, thì ngươi tốt nhất… nên ác gấp trăm lần so với lời họ nói!
01
Ba năm làm con tin tại kinh thành, ta chịu muôn vàn khổ sở mới có thể trở về cố hương.
Trên đường hồi hương, kẻ ám sát ta lại chính là người bạn thuở nhỏ —— Thẩm Hà.
Giờ khắc này, ta chỉ thấy nực cười, vậy mà hắn vẫn còn lớn tiếng hô hào:
"Lưu Tự Nhược, ta khuyên ngươi mau thả ta ra!"
"Từ khi hồi kinh trở về, sao ngươi lại trở nên không biết đùa như thế!"
Từ nhỏ hắn đã không vừa mắt ta, cho rằng ta tâm tư hiểm độc, hoàn toàn không xứng với biểu ca của hắn — Trương Định Viễn, người phong tư như thần tiên hạ thế.
Hắn thường âm thầm, hoặc trắng trợn gây khó dễ cho ta.
Khi trước ta còn nể tình hắn là biểu đệ của Trương Định Viễn, nên luôn nhẫn nhịn cho qua.
Không ngờ sự khoan dung của ta lại khiến hắn được nước lấn tới, dám cả gan ám sát ta ngay lúc ta vừa trở về.
Đúng vậy, ba năm làm con tin ở kinh thành, nay ta cuối cùng cũng được trở về quê nhà.
Trải qua nửa tháng gió bụi đường trường, hôm nay mới đặt chân vào đất Yến.
"Mưu hại quận chúa là trọng tội, trước chặt tay, sau xử trảm."
Ta lạnh giọng hạ lệnh cho thị vệ.
Ta không có hứng phân biệt xem Thẩm Hà chỉ là đùa cợt như trước, hay thật sự có nỗi khổ trong lòng.
Ta chỉ biết, hắn dám vô lễ với ta — thì phải lấy mạng đền tội.
Ta của bây giờ sớm đã không còn là Lưu Tự Nhược ngu ngốc, yêu ai yêu cả đường đi lối về năm ấy nữa rồi.
Dù cho người đứng trước mặt có là Trương Định Viễn bằng xương bằng thịt, ta cũng tuyệt không nương tay mà giếc không tha.
02
"Ngươi dám! Biểu ca ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!