Chương 9: (Vô Đề)

Ta cười nhạt, không nhìn hắn nữa. Hắn vẫn là hắn, luôn mang cái gọi là "ân huệ" ra để trói buộc người khác.

"Thôi Âm, muội phải biết ơn. Ngày đó bà ta đưa muội về Ung Châu, muội đã không còn là người Thôi gia. Nay đón muội về, chẳng qua là lòng dạ từ bi."

"Thật sao?" Ta nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Thế phụ thân đón ta về, không phải vì muốn lợi dụng cái danh nghĩa "trưởng nữ" để tô điểm con đường quan lộ? Nếu Quận công phủ tốt như vậy, sao không để Thôi Viện gả vào đó?"

Sắc mặt hắn thoáng khựng lại.

Ta lười biếng dựa vào đệm xe, móng tay vừa mài xong, nhàn nhạt ngắm nhìn ánh sáng phản chiếu từ đầu móng tay:

"Dù mục đích là gì, muội vẫn là trưởng nữ Thôi gia. Đã nhận phúc phận, thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Bằng không, ta sẽ đưa muội trở lại Ung Châu."

"Thế thì không ổn đâu." Ta ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười, "Huynh chưa từng nghe câu "mời thần dễ, tiễn thần khó" sao? Ta không đi đâu cả."

Ta nhướng mày, cười càng thêm ung dung:

"Huynh yên tâm, sau này ta sẽ ngoan ngoãn. Ai lại muốn về huyện Mi gánh phân nữa cơ chứ?"

Một khi mặt nạ bị xé rách, thì chẳng ai còn buồn giả vờ.

Ta ở Thôi gia, trở thành một tồn tại vừa chướng mắt vừa không ai dám chạm vào. Đình Lan Viện bị coi như cấm địa, chẳng khác gì giam lỏng. Hai nha hoàn cùng ma ma được phái tới, từng người đều là hạng tiểu nhân, chẳng buồn che giấu sự khinh rẻ.

Cơm canh đưa tới toàn là đồ thừa. Ấm trà trên bàn, trống không. Trang sức trong hộp điểm trang cũng lần lượt biến mất.

Ta ngồi trong sân mài dao, vừa mài vừa cười khẩy: "Ta là loại tiểu nhân thù dai. Chúng dám đối xử với ta thế này, thật ngu xuẩn."

Hoè Hoa đứng bên cạnh liếc quanh, hạ giọng:

"Diêu phi nương nương có lời, muốn mời tiểu thư vào cung."

Ta cười nhạt, mắt vẫn không rời lưỡi d.a. o sáng loáng:

"Dao đã mài xong rồi, nhưng chó còn chưa giết, ta chưa đi được."

"Sớm muộn gì cũng phải g.i.ế. c thôi."

"Ta muốn tự tay giết."

Hoè Hoa cúi đầu, nói nhỏ:

"Diêu phi nói, Lam Quan đã biết tiểu thư đến Kinh. Hắn nổi giận mấy ngày nay, đòi ra ngoài tìm tiểu thư, không giữ nổi nữa rồi."

Ta bật cười, lòng khẽ run.

Tên ngốc đó, năm xưa ta dỗ hắn đi theo Diêu Cảnh Niên, còn nói sẽ nhanh chóng quay lại đón. Chắc hắn giận ta lắm.

Ta vuốt nhẹ lưỡi dao, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào đáy mắt:

"Để hắn đợi thêm chút nữa. Sắp rồi."

"Hoè Hoa, tháng sau là ngày giỗ mẫu thân ta. Tới lúc đó, ta sẽ g.i.ế. c chó."

Ta từng định tha cho Thôi gia.

Nhưng không ngờ, chuyến vào Kinh lần này lại mang đến một món quà bất ngờ.

Tô thị – kế mẫu của ta – từ nhỏ mất phụ mẫu, được tổ mẫu ta nuôi lớn. Bà ta chính là biểu muội bên ngoại của phụ thân. Nghe Tú Thanh – nha hoàn hồi môn của mẫu thân – kể lại, năm xưa mẫu thân ta có một biểu muội thân thiết như tay chân ruột thịt.

Trùng hợp thay, Thôi Viện lại nhỏ hơn ta đúng một tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!