Chương 7: (Vô Đề)

Hoè Hoa khuyên ta vào kinh, tìm thú vui tiêu sầu.

Chỉ tiếc vào rồi, chẳng thấy vui đâu, chỉ thấy sầu giăng bốn bề.

Nhưng họ là phụ thân ta, là huynh trưởng ta. Ta dù chẳng phải người độ lượng, cũng đành nhẫn nại cất giấu hết thảy oán thán trong lòng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Chỉ là… bọn họ cứ luôn thử thách giới hạn ta.

Họ an bài cho ta vào ở Đình Lan Viện, ban cho ta hai nha hoàn, một ma ma.

Có lẽ biết ta bị bạc đãi nơi quê cũ, nên bọn họ làm việc cũng chẳng mấy nghiêm túc, lười nhác biếng nhác.

Tô thị từng nói sẽ cho người đến đo may y phục mới, nhưng nửa tháng trôi qua cũng chẳng thấy bóng dáng ai.

Năm xưa ở Ung Châu, việc buôn vải đều nằm trong tay ta, dạng y phục nào ta chưa từng thấy qua?

Chỉ là tâm chẳng còn hướng về son phấn, y phục cũng tùy tiện qua loa.

Nào ngờ Thôi Viện lại hiểu lầm, hôm sau dẫn nha hoàn tới, mang theo mấy bộ xiêm y đã mặc rồi, nói là đến tặng:

"Tỷ tỷ lớn lên ở nông trang, chắc chẳng cập nhật kiểu dáng trong thành. Mấy bộ này muội không mặc nữa, tỷ dùng tạm nhé."

Nàng chớp chớp mắt, cười đến sáng bừng cả khuôn mặt.

Thoạt nhìn là một tiểu cô nương đơn thuần không tâm cơ.

Cũng may nàng quá đơn thuần, không giấu được miệng mà nói tiếp:

"Tỷ tỷ dung nhan như hoa, chỉ cần ăn mặc tươm tất, nhất định sẽ khiến Thế tử phủ Quận công để tâm... Trần thế tử nhất định sẽ đem lòng ái mộ tỷ!"

À... ta hiểu rồi.

Thảo nào Thôi gia chẳng mặn mà với ta, nay lại đích thân đến rước về kinh.

Thì ra là vì... muốn gả ta đi.

Hoè Hoa chỉ nghe được chút tin tức, sắc mặt liền đen sì lại.

Thế tử Trần Ân của Quận công phủ, là kẻ từng đánh c.h.ế. t chính thê.

Thôi gia tất nhiên không nỡ đem Thôi Viện gả qua, ban đầu định gả Thôi Thù – nữ nhi của Dương di nương.

Chỉ tiếc Dương thị lanh trí, biết thời biết thế, lập tức khóc lóc thể hiện lòng trung thành, khiến Tô thị động lòng.

Thế là cả nhà đột nhiên nhớ ra, ở tận Ung Châu còn một trưởng nữ họ Thôi... Vừa khéo đem đi thế thân.

Một nhà đồng tâm hiệp lực, nghĩ cũng khiến người ta cảm động.

Ngay cả ca ca ta – Thôi Cẩm Trạch – kẻ từng nói sẽ bảo hộ ta, hoá ra đối với Thôi Viện, Thôi Thù lại thân thiết hơn ta rất nhiều.

Ta vốn không phải kẻ thích vòng vo, hôm sau liền trực tiếp hỏi hắn:

"Thôi gia đón ta hồi kinh, là vì việc hôn sự phải không?"

Thôi Cẩm Trạch thoáng sững người, thần sắc ngập ngừng, rồi đáp:

"A Âm, muội cũng đã mười bảy rồi, việc hôn nhân không thể trì hoãn mãi. Ở lại Ung Châu, muội có thể gả cho nhà nào xứng tầm? Muội là trưởng nữ Thôi gia, phụ mẫu tất nhiên sẽ lo liệu cho muội mối tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!