Chương 5: (Vô Đề)

Năm đại hạn mất mùa, chỉ để đổi lấy vài đấu gạo, bà đành khuất thân trước một kẻ hèn hạ như Tiền Chương.

Đáng hận thay!

Nhưng mà, mẫu thân à, người không có lỗi.

Lỗi là ở thế đạo này, lỗi là ở lòng người.

Người không có lỗi.

Trời xanh soi xét.

Nếu trời xanh không còn, ta sẽ làm trời xanh.

Mười lăm tuổi, ta theo Lam Quan lên núi, tự mình tìm đến ổ thổ phỉ, bàn bạc một cuộc giao dịch.

Một tháng sau, đại cữu cữu và nhị cữu cữu đang dẫn thương đội từ kinh thành về Ung Châu thì bị cướp sạch.

Lộ trình và thời gian khởi hành—chính là do ta tiết lộ.

Không uổng công ta trở lại Lê gia, cam chịu để biểu ca nhà đại cữu mẫu buông lời bẩn thỉu, nhục mạ.

Hai vị cữu cữu đó—là do chính tay ta hạ sát.

Nhất là Lê Bách Viễn.

Ông bị bịt mắt, trói giữ trong trại thổ phỉ.

Ta đứng trước mặt ông, mặt không đổi sắc.

Khi ta tháo tấm vải che mắt, ông nhìn thấy thanh kiếm trong tay ta.

Ban đầu là kinh hãi, sau lại trấn định hỏi:

"A Âm, con không định nói cho ta biết, những năm mẫu thân con chuyển đến trang viên sống, bà ấy có từng nhắc đến ta không?"

Ta đáp:

"Ông thật sự muốn biết sao?"

"Muốn."

"Không có. Chưa từng."

Ta nhìn ông, ánh mắt điềm nhiên như nước lạnh:

"Mẫu thân ta, từ đầu đến cuối, trong lòng chỉ có phụ thân ta mà thôi."

Hắn ngẩn người, rồi khẽ bật cười:

"Ta cũng vậy. Trong lòng ta, từ đầu đến cuối, chỉ có muội ấy."

"Thế à?"

Ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt lạnh:

"Nhưng làm sao đây, cữu cữu… mẫu thân ta ghê tởm ông đến mức không chịu nổi."

Thanh kiếm trong tay chậm rãi nâng lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!