Chương 4: (Vô Đề)

Nhị cô nương Diêu gia rảnh rỗi không việc gì làm, từng ghé trang viên thăm ta một lần. Hôm ấy nàng vận trường sam dệt gấm, thêu hoa rực rỡ, dẫn theo hai tỳ nữ, nhẹ nhàng yểu điệu như tiên giáng trần.

Khi ấy ta cùng Hoè Hoa đang luyện kiếm. Nàng thấy hứng thú, liền tiến lên cầm kiếm ta, múa mấy chiêu, thân pháp linh động, đẹp mắt vô ngần.

Ta thoáng ngẩn người, chẳng ngờ nàng cũng biết dùng kiếm.

Diêu Cảnh Niên liếc ta một cái, giọng nhàn nhạt: "Chỉ là vài chiêu phòng thân mà thôi."

Năm ấy nàng vừa tròn mười bảy, với thân phận thế gia tiểu thư, phần lớn đều đã có nơi có chốn. Diêu Cảnh Niên cũng không ngoại lệ, sớm muộn gì cũng phải hồi kinh.

Thế nhưng, trước khi rời đi, nàng cùng ta đã làm một chuyện chấn động trời đất.

Từ khi tiếp quản trang viên, trong tay có chút bạc nhàn rỗi, ta bắt đầu dò la tin tức về một người—Tú Thanh, tỳ nữ hồi môn của mẫu thân.

Cái c.h.ế. t của bà, đối với ta là một cú đánh trời giáng.

Suốt một thời gian dài, ta không sao chợp mắt. Trong phòng không thắp đèn, ta tóc tai rối bù, ngồi ngẩn người bên mép giường, cứ nhìn trân trối vào cây xà ngang trên mái. Nhìn mãi, nhìn mãi… đến khi trời sáng.

Mẫu thân ta, dẫu có trăm điều không tốt, yếu đuối đến đáng giận, nhưng trong lòng bà, lúc nào cũng nghĩ đến ta. Bà là người dịu dàng biết bao, lời nói luôn nhỏ nhẹ, ánh mắt luôn ôn nhu.

Khi ta còn nhỏ, mỗi lần ta phát sốt, bà đều thức trắng đêm canh chừng. Bà áp trán vào trán ta, từng giọt lệ rơi vì xót con.

Những buổi trưa rảnh rỗi, bà hay bế ta ra sân phơi nắng, vừa phơi vừa khe khẽ hát khúc "Bái Nguyệt Đình".

Khúc "Bái Nguyệt Đình" ai oán của Vương Thụy Lan.

Về sau ta lớn lên, càng lúc càng không giống với dáng vẻ nhi nữ ngoan hiền trong tưởng tượng của bà. Tính khí ta cứng cỏi, ít nói, ánh mắt lạnh lùng, chẳng có lấy một phần ôn nhu. Ta biết bà thực ra có chút sợ ta.

Vì những chuyện cũ, những điều nhục nhã năm xưa, mà đại cữu mẫu thường đem ra giễu cợt ngay trước mặt ta.

Đối diện với một đứa nhi nữ mỗi ngày một trưởng thành, bà càng lúc càng chẳng thể ngẩng đầu.

Kỳ thực, ta chưa từng trách bà. Bà là mẫu thân ta, chỉ cần bà yêu ta, dù có trăm ngàn sai sót, ta cũng chẳng có tư cách trách cứ.

Ta chỉ là… không thích cái dáng vẻ nhu nhược, cúi đầu chịu nhục ấy mà thôi.

Hồi mới chuyển đến trang viên, bà hái hoa kết cỏ, từng làm một vòng hoa, cẩn thận đội lên đầu ta.

Bà nói: "A Âm, từ nay về sau, ta sẽ cùng con sống những ngày thật tốt đẹp."

Sau đó bà vào bếp nấu cơm, còn ta thì tháo vòng hoa, tiện tay ném vào góc ruộng.

Không lâu sau, bà ra sau nhà lấy củi, bắt gặp vòng hoa bị vứt bỏ, vành mắt đỏ hoe, hai tay luống cuống nhặt lại.

Bà lau nước mắt, rồi lại quay vào sân như không có chuyện gì xảy ra.

Ta muốn giải thích, muốn nói ta chỉ không thích vòng hoa đó, chứ không phải không thích bà.

Nhưng mỗi lần bà khóc, ta lại thấy phiền. Ta nhíu mày, bỏ đi chỗ khác.

Giữa ta và bà, chung quy vẫn là một khoảng cách chẳng thể lấp đầy.

Mãi đến khi bà chết, ta mới bắt đầu nhìn lên cây xà ngang kia, ngẫm nghĩ không biết khoảnh khắc bà buộc dây, tâm trạng sẽ ra sao.

Hẳn là đã khóc. Run rẩy trong tuyệt vọng, sau đó mới đưa cổ vào thòng lọng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Trước kia mỗi lần bà khóc thật là phiền phức biết bao. Đôi mắt đỏ như mắt thỏ con, ngập ngừng gọi: "A Âm… A Âm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!