"Ngày sau tích lương phòng đói, chỉ mong tiểu thư an khang vô lo."
Diêu Cảnh Niên nhìn ta, bật cười khẽ:
"Ngươi chỉ là một tiểu cô nương thôi, nói những lời đó không sợ trẹo cả lưỡi à?"
Ta nghiêm mặt thề:
"Lời nào cũng thật lòng. Nếu trái, trời tru đất diệt."
Nàng chậm rãi cúi người, véo nhẹ má ta, giọng phức tạp:
"Ngươi g.i.ế. c mèo của ta, tưởng ta không đau lòng sao? Nhưng từ nhỏ ta ở bên cạnh tổ phụ, nghe người dạy: làm quan phải nghĩ cho bách tính. Ngươi – một cô nương vì sinh tồn mà g.i.ế. c chó mổ mèo, nếu ta g.i.ế. c ngươi, tổ phụ dưới suối vàng biết, nhất định sẽ trách ta."
"Tiểu Bạch, ta không phải người tốt gì đâu. Cứu ngươi, chỉ là tiện tay mà thôi. Chớ nói đến chuyện tích lương, cứ sống được đã là tốt lắm rồi."
Diêu Cảnh Niên năm ấy mười bốn tuổi, xuất thân thế gia, quanh thân mang khí chất kiêu ngạo của quý nữ.
Nàng không nhận là người thiện tâm, nhưng ta biết, nàng có thiện tâm.
Năm đói ấy, Diêu gia là nơi quyên lương nhiều nhất ở Ung Châu.
Trại phát cháo còn trụ cuối cùng trong thành, cũng do Diêu gia dựng lên.
Nhưng giữa năm đói, chẳng mấy ai tránh khỏi tai ương.
-----------------
Diêu Cảnh Niên từng hứa, nếu thiếu lương thực, ta có thể đến tìm nàng.
Trên đường trở về, ta rẽ qua vài thôn ở huyện Mi, muốn dò hỏi chút tin tức về Lam Quan.
Nhưng chẳng thu được gì, lòng ta lạnh đi vài phần — hắn, e là thật sự đã bỏ mạng nơi nào rồi.
Tâm tình nặng nề, ta quay lại trang viên.
Vừa đến nơi đã thấy cửa lớn đóng chặt, chẳng như thường ngày.
Ta khẽ cau mày, đưa tay đẩy cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến m.á. u toàn thân ta cuộn trào, đầu óc như nổ tung!
Sau tấm màn giường, mẫu thân ta bị một nam nhân đè xuống, đang làm chuyện cầm thú.
Thanh âm dâm ô lọt vào tai, da đầu ta tê rần, con d.a. o mổ chó bên hông chưa kịp rút ra đã tự động rơi vào tay —
Ta lao tới như dã thú!
Mẫu thân thấy ta, kinh hoàng trừng mắt, vội đưa tay che cổ hắn lại như muốn che chắn.
Nhưng đã muộn.
Dao trong tay ta c.h.é. m phăng một nửa đầu hắn. Máu b.ắ. n tung tóe lên chăn gối, lên cả người mẫu thân ta.
Tên khốn đó là Tiền Chương — quản sự trang viên.
Một kẻ béo tròn, mặt mày xấu xí, cử chỉ thô tục.
Mẫu thân dù là chủ tử nơi này, thực chất lại không có bất kỳ quyền hành nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!