Diêu Cảnh Niên đưa cho ta một thanh đao.
Một thanh đao chế từ vàng ròng, sắc bén vô cùng.
Nàng nắm tay ta, giọng nàng nhẹ như gió thoảng:
"Ngụy Trường Thả hiện đang ở cửa Nam.
Ngươi giúp ta... g.i.ế. c hắn."
"Tiểu Bạch, hắn vẫn chưa cưới tiểu thư Khương gia.
Nghĩa là ngươi vẫn còn cơ hội.
Cầm lấy thanh đao này...
Giết hắn đi."
----------------
Thừa Khánh năm thứ hai mươi tám, trời đổ tuyết lớn.
Ta khoác áo choàng lông cáo trắng, thuần khiết như tuyết, chẳng vướng bụi trần.
Lam Quan tiễn ta đến tận cửa cung.
Ta ngoảnh đầu nhìn hắn, hắn liền mỉm cười – một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy phản chiếu dáng ta, thuần khiết như thể trong đó chưa từng chứa điều gì khác.
Ta nói:
"Lam Quan, đừng rời khỏi nàng ấy. Hãy giúp nàng thoát ra ngoài."
Hắn nhíu mày, trong mắt ngập đầy nghi hoặc.
Tên ngốc ấy vẫn chưa biết, chuyện gì sắp sửa xảy ra.
Hắn đứng chờ ta nơi cửa cung.
Cánh cửa cung chậm rãi mở ra, lại chậm rãi khép lại.
Ngoài kia, là thiên quân vạn mã.
Ngụy Trường Thả vận giáp bạc, cưỡi ngựa cao lớn, dung mạo như ngọc, mày mắt như tuyết rơi tầng cao.
Thấy ta, hắn hơi nhướng mày.
Rồi nhảy xuống ngựa, bước từng bước về phía ta.
Trong màn tuyết dày đặc, sắc mặt hắn dịu lại, khóe môi khẽ cong lên, như có như không:
"Thôi Âm."
"Tiểu Hầu gia."
Ta khẽ cúi người, mỉm cười bước tới gần.
Còn cách một bước chân, ta đ.â. m thẳng thanh đao giấu trong áo choàng vào n.g.ự. c hắn.
Không chút do dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!