Diêu Cảnh Niên khi cười, khóe môi khẽ cong, đôi mắt híp lại như hồ ly năm nào.
Ta chau mày, giọng không vui:
"Trước khi trêu chọc hắn, ta nào hay biết gì. Hoè Hoa cũng chẳng nhắc lấy một lời."
"Nàng ấy sao có thể nói với ngươi?" Diêu Cảnh Niên cười khẽ, "Ngươi suốt ngày u sầu ủ rũ, nàng chỉ mong ngươi tìm được chút vui vẻ mà thôi."
Ta thấy bực bội trong lòng. Bất giác nhớ đến mấy ngày trước, khi ta chặt ba ngón tay Thôi Khiêm. Từ đó ông ta cáo bệnh không vào triều, đóng chặt cửa phủ, tựa như đã quyết dồn ta vào đường chết.
Ngoài ân oán giữa hai nhà, e rằng còn có can hệ tới hôn sự giữa Ngụy Trường Thả và Khương gia.
Các ngươi xem—dù cho Ngụy Trường Thả có động lòng với ta, thì đã sao?
Nếu ta vẫn mang thân phận Thôi Âm, e rằng đã sớm c.h.ế. t trong khuê phòng Thôi phủ, không kèn không trống.
Chỉ bởi vì ta là Lê Bạch, mới có cơ hội phản công ngày hôm nay.
Thế nên, tình cảm và sự yêu thích của nam nhân—trên đời này là thứ rẻ rúng nhất.
Triều đình lắm phe cánh mưu sâu kế hiểm, Thôi gia chẳng qua chỉ là một con gà bị g.i.ế. c để dọa khỉ mà thôi.
Bọn họ bất hạnh ở chỗ—gặp phải ta.
Sai lầm lớn nhất của họ, là đưa ta trở về.
Làm điều bất nghĩa, tất tự diệt vong. Đó là lẽ trời.
Nhưng ban đầu, ta thật không mong Diêu Cảnh Niên ra tay.
Ta chỉ muốn tự mình g.i.ế. c sạch bọn chúng, sau đó tìm lấy một sợi dây, lặng lẽ treo cổ quy thiên.
Thật phiền toái, thật vô vị.
Phía trước là Hoè Hoa, phía sau là Diêu Cảnh Niên—ta rốt cuộc không còn làm chủ được sinh mạng mình nữa.
Ta hỏi:
"Tỷ tỷ định xử lý Thôi gia ra sao?"
Nàng nhướng mày, ánh mắt hơi lạnh:
"Đã dám dùng tà thuật yểm bùa, đương nhiên là tru di cả tộc."
"Khi Tô thị cùng đám gia nhân treo cổ tự vẫn, ta vốn định tha cho Thôi Viện và Thôi Thù."
"Hửm? Tiểu Bạch, nay lại mềm lòng rồi ư?" Ánh mắt Diêu Cảnh Niên lóe lên chút không vui, "Năm xưa, khi ngươi tru diệt toàn bộ Lê gia, chẳng phải rất dứt khoát đó sao?"
Nàng chậm rãi tiếp lời, giọng nói pha lẫn nghiêm nghị:
"Năm đó ngươi từng nói với ta, muốn giúp ta tích trữ lương thực phòng lúc đói kém. Những thứ không giữ được thì nên bỏ đi, đừng nói là một Thôi gia, dù có thêm vài người nữa, ngươi cũng phải học cách chấp nhận."
"Tiểu Bạch, một khi đã đặt chân vào con đường này, ta nào còn đường lui? Nếu một ngày thất bại, thì không chỉ mình ta, mà cả Thập Tam hoàng tử, Diêu gia, Tạ gia… đều sẽ rơi đầu."
"Vào cung rồi, ta mới thật sự hiểu—làm quân vương, là phải nghĩ cho trăm năm sau, chứ không phải hôm nay sống ngày mai chết. Muốn thành đại nghiệp, người đáng giết, ai cũng có thể giết."
Nàng nhìn thẳng vào ta, lời nói sắc như dao:
"Ngươi là muội muội của ta, đừng làm kẻ hồ đồ, đừng phụ lòng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!